Tên lửa không đối không là vũ khí trang bị trên các máy bay chiến đấu để tấn công tiêu diệt mọi mục tiêu trên không. Tên lửa thường được dẫn đường bằng đầu tự dẫn hồng ngoại (bám vào luồng nhiệt động cơ phản lực) hoặc radar. Theo đánh giá của nhiều chuyên gia, phần lớn tên lửa đối không của Trung Quốc được sao chép công nghệ từ Nga và “học hỏi” từ phương Tây và Israel. Tuy nhiên do trình độ kỹ thuật còn hạn chế, tên lửa không đối không của Trung Quốc vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết so với nguyên mẫu của Nga và phương Tây. (Trong ảnh là tiêm kích đa năng J-11 trang bị tên lửa không đối không PL-8)
Vì vậy tạp chí Jane’s Defence Weekly của Anh cho biết, hiện nay các loại máy bay chiến đấu tiền tuyến của Trung Quốc như J-11A và J-11B đều được trang bị 2 loại tên lửa không đối không tầm trung và tầm xa là PL-11 và PL-12 nhưng các loại radar bán chủ động sử dụng để điều khiển chúng vẫn theo công nghệ lạc hậu hơn phương Tây rất nhiều. (Trong ảnh là biến thể xuất khẩu của PL-12 mang tên SD-10 trang bị trên tiêm kích JF-17 của Pakistan).
Tên lửa không đối không tầm trung PL-11 (tầm bắn 75km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên mẫu tên lửa Aspide của Italy. PL-11 trang bị đầu tự dẫn radar bán chủ động (nguyên lý hoạt động: radar trên máy bay phát sóng đến mục tiêu, các sóng phản xạ từ mục tiêu sẽ được bộ thu nhận tín hiệu trong tên lửa bắt được và chuyển thành lệnh điều khiển đưa tên lửa tới mục tiêu).
Tên lửa không đối không tầm trung PL-12 (tầm bắn 70km) do Trung Quốc tự phát triển từ A-Z dựa trên kinh nghiệm từ các thế hệ trước. PL-12 trang bị đầu tự dẫn radar chủ động ARM-1 (nguyên lý hoạt động: hệ thống radar trên tên lửa ở cự ly nhất định tự bám bắt, khóa mục tiêu không cần sự can thiệp từ máy bay phóng tên lửa). Trung Quốc tự cho rằng PL-12 có thể sánh ngang với tên lửa tầm xa R-77 (Nga) và AIM-120A (Mỹ).
Tên lửa không đối không dẫn đường hồng ngoại tầm cực ngắn PL-2 (tầm bắn 3km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên loại K-13 của Nga. Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-7 (tầm bắn 14km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên loại R550 Magic (Pháp). (Trong ảnh: tên lửa PL-2)
Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-8 do Trung Quốc sản xuất dựa trên mẫu Python-3 (Israel), nhưng hiện nay người ta mới chỉ thấy chúng thể hiện tính năng trên các video quảng cáo của Trung Quốc chứ cũng không ai kiểm chứng được tính năng tác chiến của nó đến đâu và có thể so sánh với các tên lửa Sidewinder tiên tiến nhất của Mỹ hay không.
Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-9 do Trung Quốc sản xuất từ kinh nghiệm thiết kế PL-5/7. Nhưng PL-9 vẫn dùng công nghệ đầu tự dẫn hồng ngoại trên tên lửa Python-3 của Israel. Biến thể đời đầu của PL-9 chỉ đạt tầm bắn 5km, nhưng biến thể cải tiến mới nhất PL-9C tăng tầm lên 22km.
Tiếp theo là tên lửa PL-10 được Trung Quốc tung hô và coi là cơn ác mộng với Không quân Mỹ, theo một số hình ảnh được công bố, tên lửa PL-10 sẽ được trang bị trên tiêm kích J-20. Một số nhà phân tích cho rằng, loại tên lửa này được gọi là “Tiếng sét-10” (PL-10), tương đương với tính năng biến thể tên lửa đối không AIM-9X mới nhất của Mỹ. Trọng lượng của PL-10 là 89kg, dài 3m, đường kính 0,16m. Tên lửa này sử dụng công nghệ lực đẩy vector, có thể tấn công hiệu quả mục tiêu cơ động cao. PL-10 sử dụng chế độ dẫn đường hồng ngoại tiên tiến, có thể phân biệt chính xác máy bay đối phương và mục tiêu giả (mồi bẫy nhiệt).
Tính năng của PL-10 được chuyên gia Trung Quốc so với tên lửa đối không tầm ngắn AIM-9X Sidewinder hiện đại nhất của Mỹ và cho rằng có sức mạnh tương đương nhau, đều là loại vũ khí rất nguy hiểm. Các phương tiện truyền thông Mỹ cũng thể hiện sự “lo lắng” đối với PL-10 và cho rằng sau khi máy bay J-20 và J-31 của Trung Quốc được trang bị loại tên lửa này, đó sẽ là cơn ác mộng đối với Không quân Mỹ.
Tuy nhiên Tạp chí Jane’s Defence Weekly của Anh vừa cho biết, do trình độ kỹ thuật còn hạn chế nên những tên lửa này của Trung Quốc còn lâu mới theo kịp trình tên lửa nguyên mẫu của Nga và phương Tây. (Trong ảnh: Tên lửa PL-7)