Dụng cụ đặt tử cung có thể là một cách hiệu quả và đơn giản để ngừa thai trong thời hạn lên tới 10 năm.
Thế nhưng có những biện pháp tránh thai lại chứa đựng nguy cơ gây ra tác dụng đảo ngược. Tanai Smith, 25 tuổi và là mẹ 1 con đến từ Baltimore, bang Maryland (Mỹ) đã chia sẻ những biến chứng mình gặp phải do dùng vòng tránh thai . Hậu quả, cô phải cắt bỏ cả buồng trứng, tử cung và ngón chân.
Tanai Smith và con gái.
Lựa chọn đặt vòng tránh thai vì nghĩ mình còn trẻ, khỏe
Là một sinh viên đại học làm 2 công việc vào ban ngày, tôi không trông đợi chuyện này xảy ra với mình. Nó bắt đầu khi con gái Morgan của tôi chào đời khoảng 3 năm trước.
Mặc dù tôi muốn sinh thêm ít nhất 2 con nữa để Morgan có thể lớn lên cùng anh, chị, em, như tôi đã từng, tôi lại không có kế hoạch có thêm con với bố Morgan - người không còn hiện diện trong cuộc đời tôi nữa.
Để ngừa thai, trong lúc ở bệnh viện, bác sĩ sản phụ khoa gợi ý tôi dùng dụng cụ tử cung chứa hormone được thiết kế để có tác dụng trong 5 năm. Bởi vì hiệu quả cao, lại không cần bảo trì nhiều, đây là lưa chọn tốt nhất để tranh thai.
Ngoài ra, bác sĩ cũng nhấn mạnh vòng tránh thai có ít biến chứng và tôi sẽ không gặp vấn đề gì cả. Tôi trẻ khoẻ, tôi chẳng có lý do gì để nghĩ khác đi.
Sau khi tìm hiểu một chút, tôi hẹn gặp bác sĩ sản phụ khoa 8 tuần sau đó để đặt vòng tránh thai vào tử cung.
Quy trình diễn ra như kế hoạch, chỉ với một biến chứng nhỏ: Khi gọt giũa vòng tránh thai của tôi để nó có thể dễ dàng đặt vào và tháo ra dễ dàng, bác sĩ nói, cô ấy vô tình cắt nó hơi ngắn. Lúc đó, việc này có vẻ không phải việc gì lớn.
Tanai Smith lựa chọn vòng tránh thai vì nghĩ rằng mình còn trẻ, khỏe thì không có vấn đề gì.
Bác sĩ trấn an tôi rằng những cơn đau bụng co thắt và đau đầu liên tục là bình thường. Chúng sẽ sớm qua đi.
Sau 2 tuần, tôi cảm thấy hoàn toàn ổn. Tôi không nghĩ nhiều về vòng tránh thai, đặc biệt khi chu kỳ kinh nguyệt của tôi lại bình thường và đều. Hơn nữa, tôi cũng không hề thấy đau.
3 năm trôi qua nhanh. Cho tới tháng 10 năm ngoái, khi tôi hẹn gặp bác sĩ sản phụ khoa mới để kiểm tra (trong thai kì và giai đoạn sau sinh, tôi chỉ theo một bác sĩ sản phụ khoa duy nhất – chính là người đã đặt vòng tránh thai cho tôi).
Trong lần kiểm tra âm đạo này, bác sĩ nói, cô ấy không nhìn thấy vòng tránh thai của tôi đâu. Mặc dù vòng tránh thai đôi khi có thể rơi ra, nhưng tôi biết chắc mình không rơi vào trường hợp này.
Sau đó, tôi đi chụp X-quang dạ dày, cổ tử cung và tử cung sau đó. Không có dấu hiệu của vòng tránh thai và điều đó chứng tỏ nó đã biến mất. Nhưng do tôi không có triệu chứng nào nên tôi chẳng cảm thấy lo lắng.
Một ngày tháng 11, khi đang làm việc, đột nhiên, tôi thấy đau nhói ở bên phải ngay dưới rốn. Cơn đau, đến rồi đi, hoàn toàn khác so với cơn đau bụng kinh và không thể nào chịu đựng nổi. Nó trở nên tồi tệ tới nỗi tôi phải nghỉ làm sớm và lập tức đến phòng cấp cứu.
Bi kịch của bà mẹ 25 tuổi phải cắt bỏ cả buồng trứng, tử cung và ngón chân vì dùng vòng tránh thai
Tại bệnh viện, tôi được chỉ định chụp X-quang và câu chuyện lần này khác hẳn câu chuyện hồi tháng 10: Vòng tránh thai của tôi vẫn ở đó, đúng vậy, nó dính vào thành dạ dày.
Các bác sĩ không cho biết liệu họ từng chứng kiến chuyện này xảy ra trước đây hay chưa.
Khi tôi cho bác sĩ sản phụ khoa của tôi kết quả X-quang 2 ngày sau, cơn đau đã dịu đi nhiều. Nó chỉ kéo dài trong ngày kinh khủng hôm đó. Cô ấy giới thiệu tôi tới một đồng nghiệp chuyên về vòng tránh thai. Tôi hẹn gặp ông ấy 1 tuần sau.
Vị chuyên gia này cho biết, có 2 khả năng lý giải tại sao vòng tránh thai của tôi lại bị lệch đi như vậy:
Hoặc nó được đặt vào quá sớm sau khi tôi sinh bé và quá trình hồi phục của tử cung đã đẩy nó đi; hoặc sự co thắt các cơ của tôi trong mỗi chu kỳ kinh nguyệt có thể khiến nó dần trượt lên trên. Nhưng các bác sĩ không dám chắc về nguyên nhân chính xác là gì.
Vị chuyên gia nói với tôi tôi thực sự cần phẫu thuật để loại bỏ vòng tránh thai và tôi đồng ý. Mặc dù tôi cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh, không có triệu chứng gì, tôi vẫn muốn tháo nó ra.
Sau 3 năm, vòng tránh thai mà Tanai Smith đặt đã di chuyển và dính vào thành dạ dày.
Bác sĩ phẫu thuật hi vọng rạch 1 đường bên dưới rốn của tôi và dùng thiết bị chuyên dụng để móc vòng tránh thai ra. Quy trình này mất khoảng 1 giờ đồng hồ.
Do tôi được tiêm thuốc gây mê trong khi phẫu thuật và dùng thuốc giảm đau sau đó, bác sĩ nói tôi sẽ không bị đau nhiều hay gặp phải các tác dụng phụ khác.
Tôi căng thẳng và hồi hộp khi tới bệnh viên hôm 13/12.
Không chỉ bởi đây là ca phẫu thuật đầu tiên của tôi. Còn có những thứ lo lắng khác, như luận văn đến hạn nộp ngày hôm đó. Nghĩ rằng mình hoàn toàn khỏe, tôi mang máy tính xách tay và giáo trình tới để làm việc trong phòng hồi sức.
Tỉnh dậy sau khi hết thuốc mê, thay vì một đường rạch, tôi để ý thấy 3 đường rạch: 1 gần rốn và 2 đường rạch khác ở 2 bên bụng.
Các bác sĩ nói với mẹ tôi rằng, rất khó để xác định vị trí của vòng tránh thai: Trong vòng 4 tuần từ lần chụp X-quang và ca phẫu thuật, nó đã di chuyển từ dạ dày đến gan và vỡ thành 4-5 mảnh nhỏ, mặc dù tôi không biết liệu chuyện này tự xảy ra hay là kết quả của việc phẫu thuật.
Tôi không nghĩ rằng lần chụp X-quang thứ hai được hoàn thành ngay trước ca phẫu thuật và tôi cũng không hỏi. Rốt cuộc, họ cũng xác định được vị trí vòng tránh thai và loại bỏ toàn bộ mảnh vỡ.
Sau phẫu thuật, tôi được kê thuốc giảm đau khiến trí nhớ trở nên mơ hồ và cảm giác khó chịu thấy rõ.
Tôi chỉ nhớ mình xuất viện với mẹ và khi trở về nhà, vết mổ mới bắt đầu đau dữ dội. Đêm đó, tôi tỉnh giấc, nôn mửa - một tác dụng phụ mà tôi chưa từng được cảnh báo.
Buổi sáng hôm sau, những cơn đau dữ dội phát ra từ bụng tôi và âm đạo chảy máu - vốn bắt đầu từ khi tôi còn trong viện, dần tăng nặng thêm. Lo lắng, mẹ tôi gọi xe cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ nhất trí rằng, lẽ ra tôi không bị chảy máu nhiều đến thế. Họ chụp X-quang và đưa tôi trở lại phòng phẫu thuật.
Hậu phẫu, tôi tỉnh giấc trong phòng chăm sóc đặc biệt với ống thở luồn trong họng. Mẹ ở bên, động viên tôi hãy bình tĩnh.
Nhiều tuần sau đó, tôi cứ tỉnh tỉnh mơ mơ. Mất một thời gian, tôi mới gắn kết mọi thứ lại với nhau và hiểu về những gì đã xảy ra với tôi trong lần phẫu thuật thứ hai: Bác sĩ đã phải cắt bỏ cả buồng trứng lẫn tử cung - vốn đã chuyển màu đen trong cơ thể tôi.
Tôi vẫn không biết tại sao và liệu vòng tránh thai hay lần phẫu thuật đầu là thủ phạm gây ra nông nổi đó.
Các bác sĩ dự đoán cơ thể tôi phải trải qua áp lực cho lần phẫu thuật đầu tiên và do đó, có lẽ tôi đã bị nhiễm một số loại vi khuẩn. Họ không hề đưa cho tôi bất cứ lý do nào.
Sau lần phẫu thuật thứ hai, tôi bị nhiễm trùng huyết do tiếp xúc với vi khuẩn hoặc do stress vì ca phẫu thuật – các bác sĩ chẳng khẳng định điều gì. Đáp lại, huyết áp của tôi giảm. Chức năng thận bị ảnh hưởng. Vậy là tôi phải lọc máu.
Sau đó, tôi biết rằng mình đã dùng thuốc tăng huyết áp - loại thuốc được chỉ định cho bệnh nhân bị sốc nhiễm trùng nhằm tăng huyết áp thông qua tăng lưu thông máu tới các cơ quan thiết yếu, dù nó có thể dẫn tới mất cảm giác ở bàn tay và bàn chân.
Thời điểm đó, tôi không biết chuyện gì đáng xảy ra hoặc sẽ xảy ra. Tôi bị thuyết phục rằng nếu không dùng thuốc, tôi sẽ chết.
Lễ Giáng sinh và Giao thừa năm đó nằm trong bệnh viện, tôi miên man nghĩ về con gái. Tôi không được gặp con từ nhiều tuần nay do tôi không muốn con chứng kiến cảnh người tôi dây nhợ, ống truyền chằng chịt – trông tôi quá đáng sợ.
Cô đã phải trải qua 2 cuộc phẫu thuật, cắt bỏ ngón chân, buồng trứng, tử cung và cả ngón chân vì biến chứng của vòng tránh thai.
Mỗi lần bác sĩ vào, họ đều mang tới tin xấu. Cảm giác vô cùng sợ hãi khi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Họ sẽ đánh thức tôi dậy, hỏi xem tôi cảm thấy thế nào ở bàn tay - dấm dứt khó chịu và bàn chân – như thể tê liệt.
Các bác sĩ hoảng sợ và cảnh báo khả năng tôi sẽ mất cả tứ chi. Mặc dù tôi tưởng tượng sẽ thế nào khi không còn bàn tay, bàn chân, tôi không khóc khi nghĩ đến điều đó – vì tôi không thể tin.
Vào cuối tuần thứ 3 trong viện, bàn tay tôi có cảm giác trở lại trong khi các ngón chân bắt đầu đen sạm đi do hoại tử - là mô bị chết vì không có máu lưu thông đến. Ngay cả khi ngón chân tôi chuyển màu đen, tôi vẫn hi vọng mình có thể chiến thắng số mệnh.
Khi tôi cởi tất ra khỏi bàn chân trái, tôi phát hiện ngón chân màu đen, lạnh và cứng khi chạm vào. Bởi vì mút thần kinh đã chết rồi nên tôi chẳng cảm nhận thấy gì hết.
Mặc dù không có dấu hiệu chảy máu nhưng ngón chân giữa của tôi gần như rời ra. Như răng sữa em bé, nó vô cùng lỏng lẻo.
Nhìn nó tách rời khỏi cơ thể mình khiến tôi lạnh cả người. Thay vì hét lên, tôi lập tức hành động: Kiếm một cái túi có khóa miệng túi và để ngón chân vào trong.
Khi tôi gọi cho bác sĩ để giải thích những gì xảy ra, ông nói rằng tôi hãy vứt nó đi. Giờ thì nó chẳng có tác dụng gì hết.
Trong vòng vài tuần tiếp, một bác sĩ phẫu thuật cũng sẽ loại bỏ phần còn lại của các ngón chân khỏi bàn chân trái và phần đầu bàn chân phải - tất cả chúng đều bắt đầu sậm màu và chết dần.
Ngày 2/2, gần 2 tháng sau cuộc phẫu thuật đầu tiên, cuối cùng tôi cũng xuất viện kèm theo một tiên lượng treo lơ lửng trên đầu trong nhiều tháng: Khi cảm thấy sẵn sàng, tôi cần trở lại viện để cắt bỏ toàn bộ ngón bàn chân trái và phần đầu bàn chân phải.
Tôi lên lịch cho ca phẫu thuật này là 2/5. Tôi ở lại trong viện vài ngày sau đó nhưng không có biến chứng nào xảy ra.
Tanai Smith khuyên mọi người sẽ cẩn trọng khi quyết định biện pháp tránh thai.
Cẩn trọng khi chọn biện pháp tránh thai
Hoàn cảnh của tôi thật đáng buồn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn vì không mất đi bàn tay và toàn bộ bàn chân - nếu vậy, tôi sẽ phải nỗ lực rất nhiều để thích nghi.
Trước hết, là phải tiến hành mọi việc chậm lại: Mặc dù tôi chưa thể trở lại trường hoặc đi làm bán thời gian trở lại tại Target và Bệnh viện Johns Hopkins, tôi vẫn có thể đáp ứng các nhu cầu cơ bản của con gái và đưa con ra công viên chơi - mặc dù việc đi lại rất khó khăn và tôi phải gắn với nạng từ bây giờ.
Tôi hi vọng việc phải cắt ngón chân sẽ mang lại cho tôi cảm giác nhẹ nhõm vì rốt cuộc mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng không ngày nào tôi không nghĩ đến việc xảy ra và tự hỏi: Tại sao lại là tôi? Nó thường trực trong đầu tôi – tôi ước mình đã biết có gì sai để khi con gái hỏi tại sao con không có em trai hay em gái, tôi có thể giải thích cho con.
Mặc dù chuyện xảy ra với tôi không xảy ra với tất cả mọi người, tôi hi vọng những phụ nữ khác sẽ cẩn trọng khi quyết định biện pháp tránh thai.
Tôi không hối tiếc khi ban đầu đã chọn đặt vòng. Tôi thực sự đã tìm hiểu, chỉ là chưa bao giờ tôi nghe nói tới những biến chứng nghiêm trọng như tôi từng trải qua.
Nguồn: WHM