Những thợ lặn ở đây phải học cách làm nhiệm vụ ở độ sâu lớn, nơi áp lực nước biển rất mạnh có thể giết họ nếu xảy ra sơ suất dù là nhỏ nhất.
Để lặn xuống độ sâu lớn, họ phải sử dụng bộ áo quần được thiết kế đặc biệt, có khả năng làm giảm áp lực nước lên cơ thể. Các thợ lặn đội chiếc mũ bảo hiểm SuperLite 27 được thiết kế vào năm 1992.
Thông tin liên lạc được truyền qua dây cáp gắn chặt vào thắt lưng của người lặn. Dây cáp này vừa đóng vai trò kết nối thông tin vừa sử dụng để kiểm soát độ sâu và quãng đường của người lặn. Ngoài ra, nó còn dùng để kéo thợ lặn lên trong các tình huống khẩn cấp.
Các thợ lặn mang đôi giày nặng từ 21 đến 23 kg, giúp họ ổn định khi đi dưới đáy biển.
Các thợ lặn được đào tạo chuyên sâu để thực hiện nhiệm vụ cứu hộ hay sửa chữa đặc biệt ở độ sâu lớn.
Một loại mũ bảo hiểm khác là USV-50, giúp họ lặn đến độ sâu 60 m. Oxy cho thợ lặn được cung cấp bằng đường ống nối trực tiếp từ máy nén khí trên tàu, giúp họ hoạt động lâu hơn dưới nước.
Dao-dụng cụ rất quan trọng với thợ lặn. Nó vừa là công cụ giải cứu để cắt dây hay lưới vướng vào người khi lặn, vừa dùng làm vũ khí phòng vệ.