Ba mươi tám năm, kể từ ngày 30/4/1975 lịch sử, dân tộc Việt Nam đã làm nên chiến thắng vĩ đại để non sông Việt Nam thu về một mối, Bắc Nam sum họp một nhà, trên đất nước không còn bóng tên xâm lược.
Dân tộc Việt Nam từ chỗ bị chia cắt, một nửa nước phụ thuộc vào ngoại bang... đã trở thành một dân tộc độc lập, tư do, làm chủ vận mệnh của chính mình như bao dân tộc khác trên toàn thế giới.
Ba mươi tám năm, thời gian đó, với 2 cuộc chiến tranh phải tiến hành để bảo vệ thành quả của ngày 30/4/1975, với sự cấm vận ngặt nghèo vô nhân đạo của Mỹ và phương Tây, với sự chống phá quyết liệt của các lực lượng thù địch trong và ngoài nước…đối với một đời người phải gánh chịu là vô cùng gian nan, cực khổ, đối với vận nước là một thách thức hiểm nguy vô cùng to lớn, như “ngàn cân treo sợi tóc”.
Điều đó chứng tỏ rõ ràng là thế lực thù địch chống Việt Nam không ưa một Việt Nam độc lập, thống nhất, hùng mạnh để dễ bề khống chế, điều khiển, không phải chỉ mới bắt đầu bây giờ. Và, dân tộc Việt Nam với một quyết tâm sắt đá dù có “đốt cháy dãy Trường Sơn” cũng phải giành lại giang sơn, thống nhất đất nước, độc lập dân tộc, đã đổ không biết bao xương máu của ba thế hệ, không phải là để làm tay sai cho ai, nô lệ cho ai.
Việt Nam đã đứng vững và phát triển trên đôi chân của chính mình.
Đã qua rồi là một quân cờ trên bàn cờ chiến lược khu vực, đã qua rồi thời bị người ta “mặc cả trên lưng”, ngày nay, Việt Nam phải là một trong những người chơi cờ và cũng phải là người có quyền “ra giá”.
Tình thế mới của khu vực
Có thể nói sự trỗi dậy của Trung Quốc đã thách thức lớn đến tình hình an ninh khu vực châu Á-TBD.
Trên biển Hoa Đông, Trung Quốc đang muốn chiếm Sekaku của Nhật Bản để bảo đảm an toàn cho lối ra phía Đông, chặt đứt mắt xích quan trọng trong chuỗi đảo thứ nhất mà Mỹ và đồng minh triển khai bao vây họ.
Trên Biển Đông, tham vọng của Trung Quốc là muốn chiếm trọn, biến Biển Đông thành “ao nhà” đã được Trung Quốc triển khai chuẩn bị với một động thái ngang ngược, hung hăng, bất chấp tất cả.
Cho đến lúc này, đó là những dấu hiệu cuối cùng của công tác chuẩn bị, tất cả tiềm lực của Hải quân Trung Quốc đã dành cho mục tiêu này. Trung Quốc đã sẵn sàng dùng vũ lực nếu bị quốc gia nào cản trở lối ra phía Nam.
Làm chủ Biển Đông và Hoa Đông, Trung Quốc sẽ có một địa kinh tế, địa quân sự vô cùng thuận lợi và cực kỳ quan trọng trong chiến lược phát triển thành cường quốc biển, thách thức sự bá chủ thế giới của Mỹ.
Như vậy, với ý đồ chiến lược này Trung Quốc sẽ bắt buộc phải gặp một loạt đối tượng tác chiến trực tiếp gồm Nhật Bản, Philipines, Việt Nam, Malaisia, Brunei và có thể là Indonesia, Singapo…tức là những nước bị đường lưỡi bò “liếm”.
Theo các tướng “diều hâu” Trung Quốc thì các nước này là “con gà” mà thôi, chỉ “con khỉ Mỹ” mới đáng sợ vì Mỹ đã “xoay trục” sang châu Á-TBD không chỉ bằng lời nói mà bằng một lực lượng tinh nhuệ hiện đại nhất của một cường quốc quân sự số 1 thế giới.
Mỹ chính là đối tượng tác chiến gián tiếp trong tình hình hiện tại và là trực tiếp trong tương lai của Trung Quốc.
Tại biển Hoa Đông, có Mỹ và Nhật Bản thì Trung Quốc không thể chiếm được Senkaku. Vậy chỉ còn lại Biển Đông, trong khi đối tượng tác chiến của Trung Quốc chỉ là những nước nhỏ, yếu, không đáng gì so với tiềm lực quân sự Trung Quốc thì liệu Trung Quốc có biến thành “ao nhà” được không?
Có 3 vấn đề lớn mà Trung Quốc không thể không tính đến:
Thứ nhất, như chúng ta biết, Biển Đông có một địa kinh tế, địa quân sự rất quan trọng liên quan đến Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ, Việt Nam…và Nga, Ấn Độ. Biển Đông ai làm chủ sẽ làm chủ toàn bộ khu vực và eo biển Malaca, nó còn quan trọng gấp hàng ngàn lần cái Sekaku. Do đó, Biển Đông không phải là vấn đề của riêng Trung Quốc. Việc Trung Quốc hò hét đừng ai can thiệp vào…là vô ích và Mỹ, Nhật Bản “hiện diện” (sẽ có những ông lớn khác nữa) không có gì là ngạc nhiên.
Thứ hai là hành động của Trung Quốc đã dồn ASEAN vào thế hoặc là mất hết vai trò hoặc sẽ đoàn kết lại. Một liên minh ra đời dưới sự bảo trợ của Mỹ để chống lại tham vọng đường lưỡi bò của Trung Quốc có thể xảy ra khi Trung Quốc quá đà. Lúc này địa chính trị, địa quân sự khu vực sẽ thay đổi nhanh chóng rất bất lợi cho Trung Quốc.
Thứ ba là với Việt Nam. Tham vọng của Trung Quốc trên Biển Đông xâm hại đến chủ quyền, quyền chủ quyền của Việt Nam là nhiều nhất bao gồm cả quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa Việt Nam.
Trên Biển Đông, Việt Nam hợp tác chiến lược toàn diện Nga đang “rất sâu”. Với Nhật Bản, Việt Nam chuẩn bị có cuộc hội đàm cấp cao song phương đầu tiên về vấn đề an ninh hàng hải, cung cấp tàu tuần tra biển cho phía Việt Nam và sẽ đối tác chiến lược toàn diện của nhau.
Thông tin việc Mỹ bán cho Việt Nam 6 chiếc máy bay tuần tra, trinh sát, tác chiến chống ngầm hiện đại P-3C Orion cùng với việc Hải quân Mỹ mong muốn hợp tác “sâu hơn” với Hải quân Việt Nam…không phải là những thông tin vô ý.
Tất cả những dấu hiệu đó cho thấy sự hợp tác với Mỹ, Nhật Bản… của Việt Nam cùng chia xẻ lợi ích chung sẽ sâu sắc như thế nào tùy thuộc vào hành động của Trung Quốc ra sao.
Ba vấn đề này đã, đang, sẽ xảy ra và nếu như Trung Quốc có nhu cầu sử dụng vũ lực cho mục tiêu bành trướng của mình thì hoàn toàn bị thất thế.
Theo lý luận quân sự chung, lực sinh ra thế và thế lấy lực làm cơ sở, thì, với lực của Trung Quốc mạnh như họ phô trương, nếu bị đối phương “cân bằng lực”, chắc chắn Trung Quốc không bao giờ dám động thủ. Cho nên xu hướng chung của các quốc gia châu Á-TBD muốn Mỹ cân bằng lực, đối trọng với Trung Quốc là vì vậy.
Và hành động của Việt Nam
Trước diễn biến hiện nay, để tăng cường thế và lực cho quốc gia, hoạt động ngoại giao chính trị và đối ngoại quốc phòng mang tính quyết định, nó phải được ưu tiên và tập trung mọi tinh lực như hoạt động quân sự trong thời chiến. Hoạt động tốt, hiệu quả, có thể răn đe ngăn ngừa chiến tranh, nhưng chủ yếu là tạo cho quốc gia mình một địa chính trị, địa quân sự có lợi nhất trong việc bảo vệ chủ quyền và lợi ích quốc gia.
Đó là nắm chắc thời cơ để vận dụng linh hoạt, quyết đoán, đường lối đối ngoại đa phương hóa, muốn là bạn với tất cả các quốc gia của Đảng CSVN đã đề ra.
Nếu như lợi ích quốc gia là trên hết thì quốc gia nào hỗ trợ, bảo vệ lợi ích quốc gia của Việt Nam đều là bạn của Việt Nam. Vậy, Mỹ là bạn của Việt Nam nếu xảy ra bây giờ thì không phải điều gì đó quá trọng đại, ghê gớm.
Việt Nam có thuận lợi nào hơn khi một cường quốc quân sự số1 thế giới là bạn, tôn trọng, hỗ trợ cho việc bảo vệ độc lập chủ quyền Việt Nam? Phải chăng mối quan hệ Mỹ-Việt đã đến lúc “sâu hơn”?
Việt Nam có thuận lợi nào hơn khi Nhật Bản trở thành một đối tác chiến lược toàn diện, có cùng “quan tâm chung” về an ninh trên Biển Đông?...
Trên thế giới không phải dân tộc nào cũng tự quyết định được số phận của mình bởi không phải dân tộc nào cũng có được độc lập tự chủ. Chẳng phải Việt Nam trước năm 1975 và bán đảo Triều Tiên hiện nay là như vậy sao!
Cảm ơn thế hệ ông cha đã làm nên sự kiện ngày 30/4/1975 vĩ đại. Chỉ có một Việt Nam thống nhất, một dân tộc độc lập mới “tự định vị” mình trên khu vực và thế giới với một vai trò tích cực, chủ động, tự tin và bản lĩnh.