Máy bay không người lái T-Heron của Israel. Ảnh: IAI
Israel đã giữ bí mật về máy bay không người lái của mình trong một thời gian dài, nhưng mới đây, nước này thừa nhận rằng đã và đang sử dụng chúng để thực hiện các cuộc tấn công chết người nhằm vào các mục tiêu thậm chí ở ngoài biên giới của họ.
Tại Israel, các phi đội máy bay không người lái đã tham gia vô số hoạt động, chẳng hạn như do thám và thu thập thông tin tình báo. Chúng cũng đã được sử dụng để nhằm vào các mục tiêu ở Syria, Liban, Gaza và xa hơn.
Trong khi những chiếc máy bay không người lái liên tục xuất hiện trên đường phố Beirut và Gaza, các nhà báo Israel đưa tin về những cuộc tấn công được quy định gọi "phương tiện bay" thay vì từ "máy bay không người lái" hoặc "hệ thống máy bay không người lái”.
Việc sử dụng máy bay không người lái tấn công đã được báo chí phương Tây ghi nhận rất nhiều, ví dụ năm 2011, Wikileaks đã công bố hàng nghìn tài liệu xác nhận việc không quân (IAF) sử dụng các phương tiện này cho các vụ ám sát có chủ đích ở Gaza. Một vụ ám sát như vậy đã giết chết thủ lĩnh Ahmed Yassin của Hamas vào năm 2004.
Có bốn loại máy bay không người lái tấn công chính được quân đội Israel sử dụng, gồm: Eitan (Heron TP), Zik (Hermes 450), Kohav (Hermes 900) và Shoval (Heron 1).
Eitan, được biết đến trên khắp thế giới với cái tên Heron TP, là một loại máy bay không người lái của Không quân Israel.
Được thiết kế như một phương tiện đa nhiệm vụ với nhiều cấu hình tải trọng, nó có thể thực hiện các nhiệm vụ khác nhau, bao gồm thu thập thông tin tình báo, giám sát, thu thập thông tin mục tiêu,...
Được trang bị liên kết dữ liệu vệ tinh và cảm biến hồng ngoại điện quang, Eitan cung cấp khả năng trinh sát cho các lực lượng mặt đất trong các tình huống chiến đấu và tấn công mục tiêu.
Nó cũng sở hữu hệ thống hạ cánh và cất cánh tự động (ATOL), liên lạc vệ tinh (SATCOM) để mở rộng phạm vi hoạt động, hệ thống điện tử hiện đại.
Với thời gian hoạt động lên đến hơn 30 giờ, Eitan có khả năng bay xa lên đến 1.000 km ở độ cao tối đa khoảng 12km. Khả năng chuyển tiếp thông tin chính xác ở những khoảng cách này khiến nó trở thành một lựa chọn tốt trong trường hợp Israel quyết định thực hiện các cuộc không kích nhằm vào các mục tiêu ở các nước đối phương.
Eitan đã tham gia chiến đấu trong Chiến dịch Cast Lead vào năm 2008. Kể từ đó, nó đã được sử dụng rộng rãi trong các chiến dịch ở Gaza vào năm 2014 và trong nhiều hoạt động bạo lực ở khu vực do Hamas kiểm soát.
Zik (Hermes 450) là máy bay không người lái có vũ trang đầu tiên do công ty quốc phòng Elbit Systems của Israel sản xuất cho IDF. Với hơn 20 năm hoạt động trong IAF, nó đã được sử dụng nhiều ở Gaza cũng như ở Liban trong Chiến tranh Liban lần thứ hai năm 2006.
Zik có thể bay ở độ cao tối đa khoảng 5,5km với phạm vi hoạt động 300 km trong tối đa 18 giờ hoặc 30 giờ với thùng nhiên liệu bổ sung tùy chọn. Nền tảng kích thước trung bình, đa trọng tải có thể hoạt động với hai trọng tải cùng một lúc. Nó cũng có khả năng điều khiển bằng tay và hoàn toàn tự động.
Kohav (Hermes 900) là máy bay không người lái đa năng thế hệ tiếp theo của Elbit Systems với tầm bay cao hơn 9km và hoạt động liên tục trong 36 giờ.
Hermes 900 có sải cánh 15 m, dài 8,3 m, trọng lượng cất cánh tối đa là 1.100 kg và tải trọng tối đa là 300 kg. Loại máy bay này có sức mạnh và phạm vi hoạt động gấp đôi Hermes 450.
Nó có thể thu thập thông tin tình báo và có khả năng thực hiện các nhiệm vụ kiểm soát, giám sát liên tục, chỉ định mục tiêu và thu thập thông tin tình báo.
Shoval, do Israel Aerospace Industries sản xuất, đã được IAF đưa vào hoạt động từ năm 2007. Nó có thể bay trong 36 giờ và bay cao lên đến 9km.
Với phạm vi hoạt động chỉ bị giới hạn bởi khả năng cung cấp nhiên liệu, máy bay được điều khiển từ xa có phạm vi hoạt động hơn 1.000 km; nó có thể thực hiện nhiệm vụ do thám và hỗ trợ trong các hoạt động chiến đấu.
Do có độ ồn thấp, Shoval có thể hoạt động trong các khu vực đô thị hoặc các nhiệm vụ tình báo tầm xa.