Công Vinh và câu chuyện "Nhớ rừng"

Đức Phan |

(Soha.vn) - “Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt. Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua", đó phải chăng là cảm giác của Công Vinh vào thời điểm hiện tại?!

Vinh đã có cơ hội rất lớn để lần đầu tiên trong đời giành ngôi Vua phá lưới V-league. Chiến công ấy sẽ là vô cùng giá trị bởi suốt hơn 1 thập kỉ qua danh hiệu này hoàn toàn là chuyện riêng của ngoại binh, chẳng có chân sút nội nào có thể tham gia cuộc đua ấy. Trước khi đi Nhật, Vinh đã vươn lên dẫn đầu danh sách làm bàn với 12 bàn thắng. Nhưng viễn cảnh lần thứ 2 được xuất ngoại, và đặc biệt là theo con đường chính thống chứ không phải là “ngoại giao” như ở chuyến đi Bồ Đào Nha đã khiến Vinh chấp nhận đánh đổi.

Tiền đạo xứ Nghệ dừng cuộc chơi ở thời điểm quyết định với cả SLNA lẫn chính mình. Tất nhiên, sự lựa chọn của Vinh có thể hiểu và thông cảm được. Với nền bóng đá thuộc vùng trũng như Việt Nam , sẽ rất khó có dịp để các cầu thủ có thể chuyển đến Nhật thi đấu, cho dù đó chỉ là J-League 2. Hơn nữa, Consadole Sapporo còn đã dành cho Vinh những lời có cánh (hoặc CV9 tự huyễn hoặc mình như thế). Chắc hẳn, khi ấy, Vinh đã nghĩ rằng anh sẽ có nhiều hơn cơ hội để chứng tỏ mình, để thực sự vươn lên một tầm cao mới.

	Công Vinh có tiếc cho quyết định của mình?

Công Vinh có tiếc cho quyết định của mình?

Nhưng Vinh đã nhầm. Giống như những gì chúng tôi từng phân tích, ngay từ khi Vinh chuẩn bị sang Nhật. Với Consadole Sapporo, Vinh chỉ là một bản hợp đồng mang giá trị thương mại không hơn không kém.

Trước mắt, Consadole Sapporo đã lợi dụng sức thu hút của Vinh (đối với cộng đồng người Việt ở Nhật) để bán… phở và áo đấu. Xa hơn nữa, có thể là những chiến lược khác để xâm nhập thị trường Việt Nam của những thương hiệu có liên quan đến CLB thành phố Hokkaido . HLV Keiichi Zaizen cũng đã cố gắng tạo điều kiện hết sức cho Vinh, nhằm phục vụ mục đích làm kinh tế (bởi nếu Vinh không được thi đấu thì cùng với thời anh sẽ trở thành quả bom xịt và không còn thu hút được sự chú ý của giới truyền thông cũng như người hâm mộ).

Nhưng thực tế là điều đó cũng chỉ giúp Vinh có được một chỗ ngồi trên băng ghế dự bị và thỉnh thoảng được vào sân trong những phút cuối của hiệp 2. 1 đường kiến tạo từ một pha đá phạt góc chắc chắn là quá ít so với kì vọng của chính bản thân chân sút sinh năm 85 trong chuyến xuất ngoại này.

Khoảng cách trình độ giữa Vinh và các đồng đội, rộng hơn nữa của 2 nền bóng đá đơn giản là quá mênh mông. Cái giá đỡ giúp CLB kiếm tiền cũng không đủ để Vinh có được 1 chỗ đứng đàng hoàng tại sân Sapporo Dome.

Có lẽ, cơ hội (nếu có) sẽ chỉ đến với Vinh sau vài vòng đấu nữa, khi Consadole Sapporo hoàn toàn hết mục tiêu về chuyên môn (không thể lên hạng và cũng đã đảm bảo suất trụ hạng). Còn bây giờ, không thể nào khác, chỗ của Vinh là bên ngoài đường pitse nhìn các đồng đội chơi bóng.

Cô đơn trên băng ghế dự bị, trong cảnh xa nhà, xa người thân, liệu có bao giờ Vinh cảm thấy chạnh lòng, hối tiếc?

 

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại