Tôi và chồng quen nhau khi đi thực tập ở cùng một công ty vào năm cuối đại học. Chúng tôi nhanh chóng nảy sinh tình cảm và yêu nhau từ đó.
Có lẽ vì sự thấu hiểu trong công việc nên chúng tôi đồng cảm được với nhau nên ít khi nảy sinh cãi vã, anh ấy lại rất hiền lành, hiểu chuyện và yêu thương tôi hết lòng.
Khi chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân sau 3 năm yêu nhau thì gặp phải rào cản từ gia đình. Chẳng là tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội còn quê anh ở mãi tận vùng nông thôn nghèo tỉnh lẻ.
Bố mẹ tôi nhất quyết không cho tôi lấy chồng tỉnh lẻ vì sợ con gái sẽ vất vả, vì từ nhỏ đến lớn tôi chưa phải động chân động tay vào việc gì nặng nhọc.
Nhưng không vì thế mà tôi không biết làm gì, những công việc nấu nướng bếp núc hoặc dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc chồng thì tôi tự tin là mình làm được.
Tôi với anh phải van xin và thuyết phục bố mẹ tôi rằng chúng con lấy nhau xong sẽ xác định ở lại thành phố làm ăn, mua nhà ở nên bố mẹ không phải lo con gái lấy chồng xa.
Thế rồi, dần dần bố mẹ tôi cũng nguôi ngoai, công lớn là ở anh bởi anh tỏ ra là người chín chắn, chăm sóc, thương yêu tôi thật lòng.
Cưới xong tôi ở trên Hà Nội làm việc, thỉnh thoảng cuối tuần mới về quê thăm bố mẹ chồng nên cũng không có va chạm gì.
Mỗi lần về chơi tôi đều quà cáp đầy đủ, thăm hỏi mọi người tử tế nên rất được lòng mọi người. Tôi vẫn vỗ ngực tự hào rằng mình là cô gái khéo léo nên hôn nhân của chúng tôi sẽ êm ấm. Nào ngờ "người tính vẫn không bằng trời tính"...
Mẹ chồng muốn tôi về quê sinh con.
Cưới nhau được 5 tháng thì tôi mang bầu. Đến tháng thứ 9, mẹ chồng gọi điện lên bảo tôi: "Thế con sắp xếp công việc ổn thỏa cả chưa, bầu đến tháng cuối rồi thì liệu mà bàn giao công việc, gói gém về quê còn sinh con chứ".
Tôi nghe mẹ nói xong mà ngớ người, tôi đã đăng ký sinh ở bệnh viện Phụ sản trung ương rồi.
Tôi đã bàn với chồng là sẽ sinh con ở thành phố để được hưởng những dịch vụ tốt nhất. Tôi vâng dạ rồi bảo con đang bận để tắt máy.
Tôi hôm đó, tôi bù lu bù loa với chồng rằng anh phải gọi điện về cho mẹ ngay lập tức nếu không mẹ cứ bắt tôi về quê đẻ thì tôi không chịu đựng được.
Cứ nghĩ đến cái căn buồng ẩm thấp tối tăm, muỗi bay vo ve, cái nhà vệ sinh với bệ xí ngồi xổm vàng khè bốc mùi cùng căn bếp đen kịt bồ hóng là tôi lại muốn nôn. Làm sao tôi có thể sinh con và chăm con ở đó được.
Chồng tôi gọi điện về cho mẹ và quả quyết: "Mẹ đừng bắt chúng con về quê sinh con nữa. Vợ con ở đây sinh con là tốt nhất.
Mẹ thử nghĩ xem, ở quê bệnh viện thì xa xôi, lạc hậu, thuận buồm xuôi gió thì không sao, lỡ cô ấy khó đẻ, cả hai mẹ con mà gặp vấn đề gì cả nhà lại ân hận cả đời.
Ở đây vợ con đã đăng ký sinh ở bệnh viện lớn, đầy đủ thiết bị y tế hiện đại, sạch sẽ lại có bà ngoại chăm sóc, con đi làm cũng yên tâm hơn.
Mẹ muốn chăm cháu thì mẹ có thể lên trên này chứ sao lại muốn vợ con về nhà sinh con".
Tôi vẫn nhất định không đồng ý về quê sinh con vậy là bà ấy bỏ về quê không thèm nói 1 lời nào nữa - Ảnh minh họa.
Tôi tưởng chồng nói vậy thì mẹ sẽ đồng ý ngay lập tức, vậy mà sáng hôm sau mà đã bắt xe lên Hà Nội.
Vừa đến phòng trọ của chúng tôi, bà đã chửi um lên khiến hàng xóm xung quanh ngỡ ngàng. Tôi bẽ bàng bảo bà về phòng rồi bình tĩnh nói chuyện.
Bà quát ầm lên rằng: "Bây giờ chị có về quê đẻ hay không để tôi còn biết. Đừng có tưởng có tí tiền mà muốn làm gì thì làm, nhà phải có phép tắc chứ.
Ngày xưa tôi đẻ mấy đứa cũng ở cái trạm xá quê mà không có việc gì, đứa nào cũng khỏe mạnh, to lớn hết".
Tôi vẫn nhất định không đồng ý vậy là bà bỏ về quê không thèm nói 1 lời nào nữa.
Đến ngày sinh, tôi được chồng, mẹ đẻ và chị gái đưa vào viện. Nhưng tôi khó đẻ thường nên bác sĩ chỉ định mổ, trong quá trình mổ đẻ tôi còn bị mất quá nhiều máu nên phải nghỉ ngơi nhiều.
Hôm sau, mẹ chồng tôi lên thăm thấy tôi nằm trong căn phòng sạch sẽ, thoáng mát lại có đầy đủ tiện nghi, được y tá chăm sóc chu đáo vì tôi đã đăng ký dịch vụ chăm sóc sau sinh từ A đến Z.
Mẹ đẻ cũng không phải vất vả vì tôi nhiều.
Ảnh minh họa.
Nhưng thấy thế, mẹ chồng lại cho rằng tôi đang "đốt tiền" của con trai bà nên bắt tôi phải ôm con về quê ngay lập tức nếu không sẽ đuổi về nhà mẹ đẻ.
Tôi vừa sinh xong vẫn còn đau đớn đến tận xương tủy vậy mà bà ấy không thương con thương cháu chút nào. Tôi cáu quá đuổi mẹ chồng ra khỏi phòng và tuyên bố "mẹ muốn thì con sẽ ly hôn".
Từ đó đến nay bà ấy không thèm ngó ngàng đến cháu nội nữa. Chồng tôi cũng ở thế khó xử vì một bên là mẹ, một bên là vợ.
Anh ấy rất yêu thương và chăm sóc cho 2 mẹ con tôi nhưng tôi không thể làm vừa lòng bà mẹ chồng khó tính, cổ hủ và keo kiệt ấy.