Nhà chồng tôi chỉ có hai anh em. Chồng tôi là anh đầu và anh rất thương em gái. Dù đã có vợ, em gái cũng đã có việc làm ổn định nhưng chồng tôi vẫn cho tiền em hàng tháng.
Đến khi em chồng cưới, anh còn nói tôi sắm vàng nhiều nhiều cho em ấy. Nể chồng vì lương anh đều đưa hết cho mình nên tôi cũng sắm tới 1 cây vàng cho em chồng làm của hồi môn.
Cưới xong, hai vợ chồng họ lên ở nhờ nhà tôi vì chưa có đủ tiền mua đất mua nhà. Biết tin, tôi chẳng vui chút nào. Tôi không thích có người khác ở nhà mình. Hơn nữa, tính tôi và em chồng cũng khác xa nhau.
Tôi thích mua sắm quần áo đẹp, đồ đạc trong nhà phải là đồ xịn. Còn em chồng tôi đến cái áo cái quần cũng không dám mua.
Từ lúc đến nhà tôi, đi dự tiệc hay đi chơi, em ấy đều mượn váy áo, giày dép, đồ trang điểm của tôi. Thậm chí đến quần áo của chồng, em ấy cũng mượn từ chính chồng tôi.
Tôi không thích có người khác ở nhà mình. Hơn nữa, tính tôi và em chồng cũng khác xa nhau.(Ảnh minh họa)
Dù ở nhà tôi nhưng em chồng gần như không bỏ một xu nào phụ giúp tôi cả. Điện nước, ăn uống tôi bao trọn gói cho vợ chồng em ấy cả.
Đến ngày nhận lương em ấy cũng không mua được một hũ sữa chua cho con tôi. Lúc nào em ấy cũng than hết tiền, thiếu tiền, không đủ tiền xoay xở để mua mảnh đất này, mảnh đất nọ.
Than thế thì làm sao tôi lấy tiền được từ em ấy? Mà chồng tôi cũng không cho tôi lấy.
Nhưng xét về lương, hai vợ chồng em ấy lương cao hơn vợ chồng tôi nhiều. Hơn nữa, em ấy còn chưa có con cái gì, dành dụm cũng không phải ít.
Thế nhưng cứ mở miệng ra, em ấy lại khen tôi giỏi giang, giàu có, em ấy nghèo nàn, chẳng bằng một góc nhỏ của tôi.
Em ấy ao ước có được căn nhà như tôi, được sống thoải mái tự do. Tôi nghe thế nhưng không tin em chồng túng thiếu.
Rõ ràng em chồng tôi không nghèo, thậm chí tiền dành dụm còn hơn cả vợ chồng tôi nhưng tại sao cứ thích than vãn rồi ăn bám vợ chồng tôi. (Ảnh minh họa)
Một hôm, tôi đang nấu ăn thì con trai tôi vào phòng cô dượng chơi. Một lúc sau, tôi vào thì thấy nó đang cặm cụi chơi với một cái túi vải màu đỏ và một con gấu bông.
Tò mò, tôi mở túi vải ra xem và sững người ngay lập tức.
Bên trong túi vải toàn là vàng thẻ. Tôi cầm đến nặng cả tay. Ước tính số vàng đó phải trị giá 500 trăm triệu chứ chẳng ít.
Ngay lập tức, tôi hỏi con trai lấy túi vải ở đâu rồi vội vàng cất vào cho vợ chồng họ và dẫn con ra ngoài. Tôi cũng cấm luôn con trai vào phòng cô dượng chơi.
Dù cất đi nhưng tôi vẫn thấy khó chịu quá. Rõ ràng em chồng tôi không nghèo, thậm chí tiền dành dụm còn hơn cả vợ chồng tôi nhưng tại sao cứ thích than vãn rồi ăn bám vợ chồng tôi?
Liệu có cách nào để em ấy tự giác ra ngoài mua đất mua nhà ở không? Tôi không thích kiểu em chồng xảo quyệt như thế.