Gặp lại người cha mất nhân tính hại đời con gái ruột

Tôi đã nghĩ hắn bị thần kinh hoặc một dạng tâm thần phân liệt nào đó để cho lòng nhẹ hơn khi đọc hồ sơ vụ án hắn đã gây ra.

Nguyễn Văn Sáu đã làm tất cả họ hàng, anh em, bà con và nhất là vợ hắn xấu hổ vì tội lỗi của hắn. Còn riêng với cô con gái bé bỏng sinh năm 2000 của hắn, có thể cả cuộc đời này, cô bé sẽ còn phải chịu đựng những đau đớn về tâm hồn khi tuổi thơ của em bị chính người cha cưỡng đoạt.

Gọi hắn là ác thú cũng đúng, là quỷ dữ cũng không sai. Nhưng trớ trêu ở chỗ, con quỷ dữ trong hắn lại ẩn nấp dưới dung mạo một người đàn ông có gương mặt nghền nghệt, ngồ ngộ, hằng ngày làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi vợ con. Một ngày cuối năm, chúng tôi đã có cuộc tiếp xúc với Nguyễn Văn Sáu.

Gã bố vô nhân tính Nguyễn Văn Sáu

 Nguyễn Văn Sáu.

Đổ lỗi loanh quanh

Càng nhìn kỹ cái mặt nghền nghệt của hắn và nghe hắn lắp ba lắp bắp chối tội, tôi càng thấy dâng lên một nỗi căm phẫn và cả ghê sợ. Con gái – luôn là chỗ dựa tinh thần của người cha và thường được tất cả những người cha trên thế gian này nâng niu, chiều chuộng, vậy mà hắn đã đang tâm làm vấy bẩn tâm hồn cô bé, chỉ vì dục vọng thấp hèn. Điều đáng kinh tởm ở chỗ, hành động bỉ ổi của hắn được lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù cô bé chuẩn bị thành thiếu nữ, ít nhiều cô cũng được trang bị một số kiến thức nhất định về giới tính, chứ không phải là con nít lên ba để nói rằng cô bé không biết gì.

Người đau đớn nhất trong chuyện này, có lẽ là vợ hắn, chị Đào Thị Y, SN 1978. Tại phiên tòa xét xử chồng mình trong vai trò bị cáo, và con gái trong tâm thế nạn nhân, chị Y như đứt từng khúc ruột khi nghe chồng mình khai nhận hành vi thú tính của hắn với đứa con bé bỏng. Nhưng chị đã xin Hội đồng xét xử tha thứ cho hắn, vì chút nghĩa vợ chồng còn lại.

Có điều, Sáu không hiểu được sự bao dung của vợ, hắn vin vào cớ đó để che giấu tội lỗi của mình. Sáu trắng trợn nói với chúng tôi: “Hôm ra xét xử, vợ cháu còn xin Tòa tha cho cháu cơ mà, cháu mà có tội thì đời nào vợ cháu xin cho cháu”.

Tôi nhìn hắn thật lâu, thật kỹ vào đôi mắt trắng dã, liên tục đảo của phường lưu manh và cố nén không để trào ra một câu uất hận thay cho con gái hắn. Gã đàn ông hèn mạt trong hắn trỗi dậy, như để vớt vát lòng thương hại của chúng tôi, hắn tiếp tục bài chối tội, cho rằng hắn “không làm gì con mình”.

“Anh đã đang tâm gây án với con gái mình, vậy mà bây giờ lại còn chối tội. Chẳng lẽ, thời gian vừa qua chưa đủ để anh nhìn ra tội lỗi của mình hay sao. Con anh nó còn bé thế, vả lại nếu nó có lớn hơn nữa thì anh cũng không được phép hành xử với nó như vậy. Tội lỗi của anh, với mức án tòa xử như thế nào cũng là quá nhẹ khi anh đã phá hủy cuộc đời, tương lai của con gái mình. Tội lỗi ấy, trời không dung, đất không tha”.

Nghe tôi nói thế, Nguyễn Văn Sáu còn cố cãi thêm một câu rồi mới chịu im bặt. Từ đó, hắn có vẻ e dè hơn khi nói chuyện với tôi, nhưng không dám “nói láo” nữa.

Sáu kể rằng, hắn kết hôn với chị Đào Thị Y, ở thôn Đôn Thư, xã Đồng Quang, huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương và sinh được hai người con. Con lớn là cháu Nguyễn Thị N. sinh ngày 25.2.2000, con thứ hai là cháu Nguyễn Thị Q. sinh năm 2007. Sáu làm thợ xây dựng trên Hà Nội, còn vợ hắn làm công nhân may tại TP Hải Dương.

Mỗi tuần, Sáu chỉ về thăm nhà một lần vào ngày cuối tuần, cháu Q. được mẹ gửi ở nhà mẫu giáo, còn cháu N. thì đi học. Không hiểu có phải do từ khi lên thành phố, những thói xấu đã nhiễm nặng vào đầu óc hắn không mà đi làm được một thời gian, trong đầu hắn chỉ ám ảnh duy nhất những hình ảnh sex bậy bạ. Người mà hắn nghĩ tới đầu tiên, thật khốn nạn lại là cháu N. đứa con gái đầu lòng mà vào thời điểm hắn gây án mới đang học lớp 6.

Tại cơ quan điều tra, được sự giám hộ của mẹ, N. đã đau đớn khóc nức nở kể rằng, em bị gã cha đốn mạt cướp đoạt không dưới 30 lần và cơ quan điều tra đã làm rõ Nguyễn Văn Sáu đã có hành vi đồi bại với cháu N. 4 lần. Ngồi nghe những lời khai của con, chị Y. chỉ còn biết ngửa mặt than trời, càng hận gã chồng bao nhiêu, chị càng thương đứa con bé bỏng bấy nhiêu.

Chị tự trách mình, chỉ vì mải công việc, mải kiếm tiền chăm lo cho gia đình bé nhỏ, chị đã không quan tâm đến những biểu hiện bất thường của cô con gái đầu, để khi phát hiện ra sự việc thì đã quá muộn. Nhưng cũng tạm gọi là chưa muộn, vì biết đâu sau này, khi đứa con gái thứ hai chuẩn bị bước vào tuổi thiếu nữ, cũng lại bị Sáu giở trò đồi bại, khi ấy thì quả là bi kịch cho cả hai chị em N.

Bị bắt quả tang

Một buổi tối cuối tháng 12.2011, Sáu đi xe máy đến nhà anh Đào Văn M. (là bác ruột của cháu N.) để đón con gái. Vì trước đó hai tuần, cháu N. được mẹ gửi người bác nuôi hộ. Nhưng khi đến nhà anh M., cháu N. lại đang ở chơi nhà người dì ruột nên hắn đã ở lại ăn cơm, uống rượu.

Khoảng hơn 20 giờ, khi men rượu đã ngà ngà, hắn sang nhà dì ruột của N. để đón con gái. Lúc về, khi đi qua cột mốc 6H/9 thuộc đường 39D thì thú tính nổi lên, hắn bỏ xe ở rìa đường rồi lôi cháu N. vào bên trong rặng vải giở trò bỉ ổi. Đúng lúc ấy, vợ hắn là chị Y. gọi điện cho hắn, hắn nói dối vợ là xe bị thủng săm và đang vá.

Chị Y. lo lắng hỏi hắn có cầm theo tiền không, có cần phải mang tiền đến không, hắn vội vàng nói “không” rồi tắt máy. Đúng lúc ấy, anh Nguyễn Văn Cường là Trưởng Công an xã Phạm Kha và anh Phạm Văn Long là chỉ huy trưởng Ban quân sự xã Phạm Kha, huyện Thanh Miện trên đường đi tuần tra bảo vệ ANTT đêm Noel đã phát hiện một chiếc xe máy vứt ở rìa đường nhưng không thấy người, hai anh đã dừng lại bên chiếc xe. Anh Cường hô liền 4-5 câu: “Ai là chủ nhân chiếc xe máy này?” thì thấy Sáu lom khom chạy từ gốc cây vải ra chỗ dựng xe nói: “Xe của tôi”.

Đi phía sau bố là cháu N. với dáng vẻ sợ hãi, mặt mũi lấm lét. Nghi ngờ, anh Cường hỏi Sáu: “Rét mướt thế này xuống đây làm gì?”. Gã bố mất nhân tính ráo hoảnh: “Đây là con tôi, tôi đưa cháu nó đi vệ sinh”. Nhưng khi ấy, cháu N. vẫn khóc và người run lên vì sợ và cả vì lạnh, hai anh Long và Cường yêu cầu Sáu xuất trình giấy tờ tùy thân. Sáu đưa chứng minh nhân dân và bằng lái xe ra, tuy nhiên, khi Sáu quay lại gốc vải để tìm chìa khóa xe máy bị rơi thì anh Long và Cường sinh nghi, hỏi N.: “Bố cháu nói như vậy có đúng không?”, cháu N. lắc đầu nói “không” và thuật lại những gì vừa xảy ra với mình. Ngay lập tức, gã bố đốn mạt đã bị đưa về trụ sở Công an xã Phạm Kha để làm việc. Tại đây, Sáu đã thú nhận hành vi tội lỗi của mình.

Chị Y. – mẹ của N. sau khi gọi điện cho chồng thì đã tắt điện thoại đi ngủ. Đến khoảng 22g đêm, chị giật mình tỉnh dậy, thấy đã quá muộn mà chồng con chưa về, quãng đường từ nhà người em về lại không quá xa, chị Y. vội vàng gọi điện cho chồng thì đầu dây bên kia không phải là Sáu mà là anh Cường – Trưởng Công an xã Phạm Kha. Anh Cường yêu cầu chị Y. đến cơ quan Công an làm việc. Linh tính có chuyện chẳng lành, chị Y. tức tốc lao tới và chết điếng người khi được thông báo sự việc tày trời về gã chồng đốn mạt. Vài ngày sau, chị đau đớn gặng hỏi con gái thì N. nức nở cho biết, ngoài hôm bị bắt quả tang, Sáu còn thực hiện nhiều lần nữa hành vi khốn nạn này.

Không dưới 3 lần tôi hỏi hắn, tại sao lại có thể làm vậy với chính con gái ruột của mình. Hết lấy lý do này đến lý do khác, lúc thì đổ tại rượu, lúc thì đổ tại cuộc sống trên thành phố khiến hắn bị nhiễm những thói xấu, nhưng cuối cùng hắn tìm một lý do tưởng là hợp lý nhất để bao biện cho tội lỗi của mình: “Tại nhà cháu ít học”. Thêm một lần nữa tôi nói với hắn rằng, hắn quá hèn nhát khi không dám đối diện với hành vi đê tiện của mình. Dù là trình độ văn hóa 4/12 thì cũng không có người cha nào lại nỡ đối xử với con gái đẻ như vậy. Chỉ có loài cầm thú mới có lối suy nghĩ và hành động giống gã mà thôi.

Hành vi bỉ ổi của gã khiến bạn tù cùng buồng cũng không thể nào chấp nhận nổi. Những con người tội lỗi ấy vô tình gặp nhau tại một nơi không mong muốn, nhưng ở bất cứ buồng giam nào cũng vậy, tội hiếp dâm trẻ em dường như là loại tội lỗi không thể tha thứ, đặc biệt với các "đầu gấu" vốn ít nhiều có dòng máu hảo hán giang hồ.

Hỏi hắn vào đây có bị “se râu” giống như gã hiếp dâm cô bé hàng xóm Bùi Văn Vinh hay không, (“se râu” là hình phạt nhẹ nhất trong tất cả các hình phạt mà đám “lục lâm thảo khấu” trong trại thường dành cho can, phạm nhân). Đó là một cách nhổ râu rất đặc biệt, râu được nhổ bằng một sợi chỉ và một cái tăm. Mỗi lần một sợi râu được nhổ, kẻ mắc tội dù không quá đau nhưng cảm nhận đầy đủ sự sợ hãi, lo lắng, bởi “lễ nghi” rất đầy đủ lệ bộ, phép tắc, đến nỗi có kẻ toát mồ hôi hột, có kẻ sợ quá... són ra quần. Nhưng điều đó cũng không ghê sợ bằng việc bắt “thằng nào làm thằng nấy chịu”.

Lẽ ra, tôi đã đặc tả các “hình phạt” dành cho những kẻ phạm tội với trẻ em này ra đây, với mong muốn những kẻ chưa phạm tội hoặc có ý định phạm tội với trẻ em hãy biết sợ mà dừng lại, nhưng trong khuôn khổ bài viết này, điều đó là không thể. Đành hẹn độc giả vào một bài viết khác.

 

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại