Tôi năm nay 23 tuổi, vừa mua nhà được hơn 3 tháng.
Thật ra trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày mình mua nhà bởi nhiều lý do. Thứ nhất, tôi hài lòng với cuộc sống ở thuê. Chỉ cần bỏ mỗi tháng khoảng 3 triệu là đã có chỗ ở xinh xắn, tiện nghi rồi thì cần gì mua nhà nữa? Thứ hai, tôi không có tiền. Kinh tế gia đình tôi ổn định, nhưng không phải ở mức có thể chi tiền tỷ sắm nhà cho con cái trong phút mốt. Phần tôi, với đồng lương 13 triệu/ tháng, nhà cửa là thứ gì đó quá phi thực tế và xa vời.
Cho đến cuối tháng 7 năm nay, mọi quan điểm của tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Bắt đầu bằng chuyện chật vật tìm nhà để dọn đi gấp vì xung đột với chủ nhà cũ. Rồi đến chuyện dịch bệnh kéo dài phải chôn chân trong căn phòng thuê chật hẹp. Hay những story trưng trổ sự thành công của bạn bè: nhận được học bổng, mua xe, apply công ty xịn… Tất cả những thứ ấy khiến tôi nghĩ tôi phải có nhà để được sống thoải mái và để chứng minh sự thành công như bất kỳ ai cùng trang lứa . Chỉ từng ấy thôi, tôi quyết định đi mua nhà.
Quyết định liều lĩnh nhất cuộc đời: "Chốt đơn" cả một cái nhà chỉ sau nửa tháng suy nghĩ
Khi quyết định mua nhà, tôi có trao đổi qua và nhờ mẹ hỗ trợ một ít về tài chính cũng như cùng đi xem nhà, chọn nhà giúp tôi. Được mẹ ủng hộ, tôi hăm hở liên hệ với các bên môi giới, lùng sục các group bất động sản để tìm kiếm "tổ ấm" trong mơ. Sau chuỗi ngày miệt mài đi xem nhà rồi phải lắc đầu vì căn thì nhỏ quá, căn thì không có sổ đỏ, căn lại ở quá xa nội thành, tôi đã tìm thấy được căn nhà định mệnh của mình.
Nói nghe thật buồn cười, nhưng ở thời điểm đó, tài khoản tôi chỉ có vỏn vẹn 1/6 giá trị của căn nhà. Thế nhưng đứng trước một căn nhà hơi cũ một tí, bù lại diện tích 77m2 và 3 phòng ngủ. Tuy ở sâu trong hẻm nhỏ nhưng có thể đi thông ra 2 con đường lớn nhất nhì thành phố mà giá chỉ hơn 700 triệu - bằng 2/3 giá trị thường, tôi không thể nào từ chối.
Tâm lý của tôi khi ấy là căn nhà này quá "ngon ăn", nếu bỏ lỡ mình sẽ không thể nào tìm được căn nhà như vậy nữa, không đủ tiền thì vay ngân hàng, dù sao thì "lãi ngân hàng không thể nào tăng nhanh bằng giá nhà". Những suy nghĩ đó cùng lời mật ngọt của sales rót vào tai khiến một đứa rất sợ nợ nần như tôi bất chấp vay tiền ngân hàng, gánh nợ lơ lửng trên đầu để "chốt đơn" căn nhà đầu tiên chỉ sau nửa tháng suy nghĩ và tìm kiếm.
11/8/2021 là ngày tôi "chốt đơn", đặt cọc 50 triệu để chuẩn bị làm giấy tờ cho căn nhà đầu tiên của cuộc đời.
"Ăn hành" sấp mặt vì nợ mua nhà làm tôi hoảng sợ, vừa bàn giao chưa ở đã muốn bán vội
Để sở hữu căn nhà này, tôi phải trả trước một khoản tiền - số tiền này tôi lấy từ tiền bán 1 mảnh đất được mẹ cho từ hồi đại học làm của hồi môn. Phần còn lại tôi nhờ mẹ vay thế chấp bằng một tài sản khác. Tổng số tiền tôi vay là 400 triệu, trả dần trong 5 năm, mỗi tháng tôi chỉ trả hơn 7 triệu một chút. Dự tính của tôi là sẽ sửa sang lại căn nhà, cho thuê để có đồng ra đồng vào trả nợ, như thế đồng lương của tôi hoàn toàn có thể kham nổi phần góp còn lại mà vẫn có thể sống dư dả, hạnh phúc quá chừng.
Thế nhưng mua nhà xong, đời lại không như dự tính tẹo nào.
Vì ảnh hưởng của dịch bệnh, những hoạt động sửa chữa nhà của tôi đều bị trì hoãn toàn toàn. Không sửa nhà tất nhiên tôi cũng chẳng có khoản thu nào từ việc cho thuê như mình từng nghĩ. Thời điểm đó, công việc của tôi cũng xảy ra vấn đề, thu nhập giảm hẳn. Dù ăn ở mẹ lo, tôi vẫn rất chật vật xoay xở mới có thể trả được tiền nhà mỗi tháng và có dư ra một ít cho những chi tiêu thiết yếu.
Chuyện tiền nong lo chưa xong, những vấn đề phát sinh khác đã vội ập tới. Căn nhà tôi mua tuy thông ra 2 con đường lớn nhưng lại ở hẻm quá nhỏ và dốc nên mùa mưa y như cực hình, ngập hết ở phía trước nhà. Việc sửa nhà ban đầu nghĩ chỉ phải sơn và lót lại sàn giờ mới phát hiện muốn chỉn chu sẽ phải xây lại toàn bộ bếp và nhà vệ sinh, đục tường để thêm ánh sáng cho phòng ngủ dưới lầu… Số tiền phải bỏ ra lại không hề nhỏ tí nào. Vừa dốc cạn ví để mua nhà, đang còn gánh nợ lơ lửng trên đầu, tiền đâu tôi chi để sửa sang giờ? Không nói cũng biết, căn nhà này sẽ phải bỏ trống một thời gian dài rồi đây.
Căn nhà thô lúc nhận bàn giao vốn đã có nhiều vấn đề nhưng vì giá rẻ và yếu tố "trung tâm thành phố" khiến tôi lờ đi
Áp lực lớn nhất của việc mua nhà chắc hẳn đến từ tâm lý. Từ một đứa thích mua sắm, muốn trải nghiệm cuộc sống tự do tự tại, món nợ ngân hàng giờ như xiềng xích, trói buộc tôi phải siết chặt chi tiêu, không được làm thứ mình thích. Ngày xưa nếu có vấn đề trong công việc, không vừa lòng ở đâu tôi có thể bất chấp nghỉ việc, tìm cơ hội mới vì mình còn trẻ, còn tự do. Giờ chỉ có thể bớt bốc đồng lại, khóc một trận rồi đi làm tiếp bởi không làm thì không có tiền trả nợ ngân hàng. Những thứ ấy lâu dần cứ tích tụ, làm tôi stress và cạn kiệt tinh thần kinh khủng. Sau 3 tháng mua nhà, tôi chỉ còn 35kg - cân nặng đáng báo động với một đứa con gái 23 tuổi.
Đã có lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện rao bán căn nhà, tất toán mọi khoản nợ đi nhẹ đầu, giải thoát mình cho rồi dù chưa ở ngày nào. Nhưng tôi không thể làm được. Tôi sợ mẹ mình buồn, sợ mọi người chê cười, sợ phải thừa nhận mình sai lầm khi vội vàng mua nhà, sợ bán bây giờ thì lỗ nặng… Tất cả những điều ấy làm tôi cắn răng chịu đựng, tiếp tục cày cuốc để trả tiếp số nợ còn lại. "Cũng may là vay có 5 năm, chứ 10 - 15 năm là tiêu đời rồi" - chính là câu tôi tự nhủ với mình mỗi ngày.
Mua nhà sớm không đáng sợ, đáng sợ là không biết tính toán cho khôn ngoan
Đến thời điểm hiện tại, tôi đã giảm được áp lực nợ nần nhờ giảm bớt tiền góp mỗi tháng, kéo dài thời gian trả nợ bằng cách "cầu cứu" mẹ giúp đỡ tài chính. Nếu nói tôi hối hận vì mua nhà ở tuổi này khi công việc chưa ổn định thì không đúng lắm. Cái làm tôi hối hận nhất chính là việc đã không tìm hiểu kỹ lưỡng khi mua nhà để rồi ăn phải "bánh vẽ" của sales, mất cả đống tiền mà không ưng ý mấy.
Còn lại, mua nhà ở tuổi 23 thật sự là một trải nghiệm mới mẻ và đáng nhớ. Một phần nhờ những khó khăn đó, có lúc tôi tiêu cực nhưng đa phần còn lại tôi tích cực hơn, chủ động hơn trong công việc để có thêm nhiều cơ hội kiếm tiền, giảm bớt áp lực nợ nần. Tôi cũng bỏ được thói quen chi tiêu hoang phí, "vung tiền quá tay" hay thiếu là mượn nợ như trước kia. Mặt khác, sở hữu một tài sản giá trị khi trẻ tuổi cũng làm tôi thấy mình trưởng thành, độc lập cả về tài chính lẫn cuộc sống hẳn. Tôi cũng đỡ lo lắng, an tâm hơn về mặt kinh tế rất nhiều.
Khi những nỗi sợ qua đi, quen dần với khó khăn, tôi cũng nhận ra mua nhà khi còn trẻ không đáng sợ chút nào. Vấn đề là trước khi mua nhà, bạn nên dành thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng về căn nhà mình sẽ mua, ước tính cho đúng khả năng tài chính của mình để hạn chế tối đa những rủi ro. Làm được những điều đó, chuyện mua nhà sẽ không còn là áp lực mà sẽ thành động lực cho mỗi người tiếp tục cố gắng kiếm tiền, tiết kiệm. Phần tôi, giờ tôi chỉ hy vọng sau khi "an cư", sẽ có thể "lạc nghiệp" và có thêm nhiều cột mốc quan trọng khác trong cuộc đời.