Chào mọi người, em muốn tâm sự với mọi người một chút.
Em vừa sinh con được 4 tháng, hôm nay có đứa em gái tâm sự: Giờ người yêu ngỏ ý muốn cưới vì em ấy vừa tốt nghiệp đại học xong, nhưng kẹt nỗi bố mẹ nó lại ra sức phản đối.
Lý do là cậu kia hơn những 6 tuổi nhưng vẫn lẹt đẹt với công việc bấp bênh trái ngành. Gia đình lại nghèo, bố đau ốm liên miên, mẹ chạy chợ và còn đứa em đang học cấp 3.
Nó rất yêu và muốn cưới, kêu sẵn sàng chịu khổ, gánh vác được tất, không phải sống chung với bố mẹ chồng.
Thi thoảng tháng gửi dăm triệu về đỡ đần báo hiếu 2 cụ, còn trụ ở thành phố thì 2 vợ chồng bảo nhau cố gắng. Nhưng bố mẹ nó lại phản đối nên nhờ em nói với bố mẹ nó vì em đã có gia đình nên nói chắc ổn hơn.
Em mỉm cười khi nghe nó nói. Em hỏi nó ừ thì nó yêu, nó chịu khổ thì mặc nó, có 2 vợ chồng son , húp cháo loãng cầm hơi mà nhìn nhau cũng thấy hạnh phúc ngất trời ấy chứ.
Nhưng còn con - tại sao lại bắt nó chịu khổ cùng mình? Em nhớ một câu "lấy chồng nghèo là có tội với ba thế hệ, tội với bố mẹ, tội với chính mình và tội cho những đứa con nữa".
Đơn cử em kể cho nó nghe về chính em, lấy chồng nghèo, 2 vợ chồng cũng cố gắng bảo ban nhau làm bục mặt ra kiếm tiền.
Cưới hoàn toàn tự túc và đi vay nên sau cưới ko có một xu phòng thân vì phải trả nợ. Không tuần trăng mật, kiềng lắc hồi môn bán hết, nhưng vẫn hạnh phúc vô bờ khi lấy được người mình yêu.
Thậm chí còn ngẩng cao đầu khoe mình bỏ 4-5 anh chàng giàu có tốt tính để lấy chàng trai từ thời thanh mai trúc mã.
Vì uống cũng nhiều nên em bị tiểu đường thai kỳ, lại phải ra vào bệnh viện nhiều hơn để thăm khám. (Ảnh minh họa)
Em vui lắm, cưới xong 2 vợ chồng lại lên thành phố thuê phòng trọ nhỏ, sáng đi làm, tối về nấu cơm quây quần.
Tuyệt vời, mọi thứ đều màu hồng, gần 1 năm sau em mang bầu và bây giờ mới bắt đầu trở về hiện thực.
Em nghén nặng nên không đi làm được, mọi thứ bắt đầu khó khăn.
Ngoài những khoản cố định như tiền nhà, điện, nước, tiền ăn, điện thoại xăng xe, internet, thì bao nhiêu khoản phát sinh thêm: tiền khám thai, tiền mua thuốc bổ bồi dưỡng, tiền mua đồ cho em bé…
Ngoài ra mỗi tháng vợ chồng em đều phải gửi 3 triệu về cho bố mẹ chồng, em cũng phải có khoản tiết kiệm để đi đẻ nữa.
Vì quá nhiều khoản tiền đổ lên đầu trong khi lương thì vẫn thế nên dù bầu bí mệt mỏi nghén đến xanh rớt vàng da em cũng không dám mua gì nhiều để bồi dưỡng.
Đôi khi thèm hộp váng sữa hay con cua con ghẹ cũng không dám mua. Sữa bầu cũng không dám mua nhưng vì nghén đồ ngọt quá nên phải uống sữa ông thọ rẻ rẻ cho đỡ tiền.
Vì uống cũng nhiều nên em bị tiểu đường thai kỳ, lại phải ra vào bệnh viện nhiều hơn để thăm khám.
Nhìn thấy vợ khổ sở vậy, chồng em rất thương em, nhưng buồn cười ở chỗ nói thương em rất nhiều nhưng bảo đi làm thêm thu nhập thì không chịu.
Cả thai kỳ em gầy rớt, đến lúc đi đẻ mới thực sự ác mộng, em không có tiền nên chỉ đăng ký sinh phòng thường, gầy yếu, đau chết đi sống lại nên em hầu như không còn sức.
Phòng sinh thường giá rẻ nên rất đông sản phụ. Mình có đau như nào cũng không được quan tâm gì đâu vì "còn bao nhiêu người đang đẻ kia kìa".
Cũng vì không có tiền nên em không được tiêm mũi giảm đau mà cứ thế chịu đựng. Nghe y tá nói chồng chị kêu không có tiền nên không ký giấy tiêm mũi giảm đau mà em rớt nước mắt.
Lúc đó nếu bán được cái thứ tình yêu ngôn tình ngày xưa của mình đổi lấy mũi giảm đau thì em cũng làm.
Sau khi đẻ xong, bác sĩ kêu có làm mấy xét nghiệm cho con không? Lại không làm được, chỉ vì không có tiền.
Em bị rạch tầng sinh môn, bị viêm phù nề, bác sĩ kêu rọi tia gì đó cho đỡ sưng, mỗi lần 200 ngàn, cũng không làm vì không có tiền. Lại phải uống kháng sinh, đồng nghĩa với việc không cho con bú được.
Em cạn nước mắt. Đau lắm, chưa bao giờ em thấy đồng tiền quan trọng đến thế. Chồng thì vẫn cứ thản nhiên, không cho làm gì cả vì không có tiền.
Anh thà không cho làm gì chứ nhất định không chịu đi vay tiền. Anh kêu không muốn mắc nợ, vay xong lại phải trả thì tháng sau làm gì có tiền ăn.
Em nghe xong quay mặt đi. Lúc ấy em mới thấy "hôn nhân không phải là nấm mồ của tình yêu, mà phòng sinh mới là mồ chôn tất cả", đau quằn quại.
Mẹ đẻ em vào chăm thấy vậy liền đưa cho em chục triệu. Dù không muốn nhưng em vẫn phải cầm để lo cho con vì không có tiền thì nuôi nó kiểu gì.
Vì mẹ em cũng yếu nên em bảo mẹ về quê, em tự lo được, còn mẹ chồng thì cũng chỉ lên hôm em đẻ, cho 3 chục trứng gà rồi về quê luôn vì còn chăm bố chồng. Thế là chỉ còn 2 vợ chồng lo cho nhau.
Lúc ấy em mới thấy "hôn nhân không phải là nấm mồ của tình yêu, mà phòng sinh mới là mồ chôn tất cả". (Ảnh minh họa)
Em gầy yếu, đẻ xong cũng không được bồi bổ mấy nên không có sữa, con phải ăn sữa ngoài, cũng không có tiền mua sữa nhập mà chỉ uống sữa nội.
Em đẻ mùa hè nóng bức, con chảy mồ hôi ròng ròng trong phòng trọ chật hẹp bí bách, cũng không lắp được điều hoà, vì ở nhà thuê, giá điện tính cao lắm.
Em lại khóc ròng nhìn con đỏ hỏn mà thương. Con được hơn 2 tháng thì đến lịch cho con đi tiêm phòng, đúng đợt này đang hết, khan vắc xin nên con bị lỡ lịch tiêm.
Vì không có tiền nên em không thể cho con đi tiêm dịch vụ hơn 1 triệu/mũi được.
Chồng thì vẫn cứ đinh ninh mình đã cho vợ được cuộc sống tốt đẹp nhất, được ở cữ chăm con, không phải mò mặt đi làm nên tự đắc thản nhiên lắm.
Nhìn con mà em xót xa, lúc đó em mới thấm thía từng lời bố mẹ năm xưa.
Bố mẹ đẻ em còn chưa báo hiếu được ngày nào mà tháng nào cũng phải gửi tiền về trợ cấp cho bố mẹ chồng, đã vậy lại còn nhận tiền để dành dưỡng già của bố mẹ đẻ để chăm con nữa.
Các bạn nữ ạ, tiền không mua được tiên đâu. Nhưng tiền sẽ mua được mũi đẻ không đau, được sữa, được vắc xin cho con, được không gian sống thoáng đãng, được thức ăn, được cuộc sống đầy đủ cho con.
Đừng cười nhạo khi các bạn gái muốn kiếm được chồng vững vàng kinh tế hay chồng giàu.
Không phải mơ đến những chuyến du lịch, những món ăn ngon, cuộc sống sang chảnh, nhà tầng, ô tô mà đơn giản chỉ là lo con cái. Vậy thôi.
Khi cuộc sống thường ngày đập vào mặt bạn sẽ hiểu. Tình yêu là thứ nay còn mai mất, nhưng còn những đứa con và bố mẹ bạn. Bạn có thể chịu khổ, nhưng đừng bắt con bạn chịu đựng như bạn.
Em không khuyên em gái em bỏ người yêu, nhưng khuyên nó hãy nên chín chắn để nhìn nhận thực tại. Nó nghiệt ngã lắm nếu không có tiền, tình yêu với thực tế khác nhau lắm chị em à.