(01)
Trước kia, khi đọc được cuốn sách "Lối sống tối giản của người Nhật" thì tôi cũng đã từng giống anh bạn tôi dưới đây.
Anh có thói quen mua tất cả những thứ cảm thấy thích nhưng mua xong lại không sử dụng đến.
Dù chỉ sống một mình nhưng khi chuyển nhà, anh lại cần điều động tới ba xe tải. Tôi thắc mắc:"Ở một mình mà cậu có nhiều đồ thế, sao không thanh lý bớt để chuyển nhà cho lẹ."
Anh trả lời: "Chẳng biết có phải mình phát cuồng với việc mua sắm không mà cứ thấy cái gì hay ho là lại mua về.
Có những đồ giống hệt nhau, chỉ khác mỗi màu sắc; có những đồ mua xong còn chẳng bao giờ đụng đến; có những đồ mình còn không nhớ là đã từng đặt mua, nhưng bảo mình vứt đi thì thấy tiếc lắm."
Anh trông cái đống ngổn ngang trong nhà mình, nhìn kiểu gì cũng thấy những món đồ này còn có thể sử dụng được. Vì thế, anh luôn tự nhủ: "Để đấy, mình còn dùng tới sau này". Và thế là một năm nữa lại trôi qua, lớp bụi đóng trên những vật dụng đó lại dày thêm chút ít…
Tôi rất hiểu cảm giác "không nỡ vứt đồ" này, và tin chắc trong số chúng ta ai cũng từng như thế.
Tôi định bỏ chiếc áo thun đi nhưng thấy chất vải vẫn tốt nên để lại nghĩ sau này sẽ dùng đến. Kết quả, chiếc áo thun nằm yên vị trong tủ quần áo năm này qua tháng khác.
Sau này, đọc được những quy tắc trong cuốn sách "Lối sống tối giản của người Nhật", tôi nhận ra bản thân phải xác định được điều gì là đủ quan trọng để giữ lại.
Nếu cứ chăm chăm giữ lại tất cả, cả những đồ cần thiết lẫn những đồ không cần thiết, cuộc sống sẽ luôn là một mớ hỗn độn và hổ lốn.
Khi đủ can đảm để từ bỏ những món đồ ít dùng đến, chúng ta sẽ nhận được một không gian sống ngăn nắp và gọn gàng.
Điều này cũng tương tự như việc dọn dẹp sạch sẽ những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, bạn khi ấy sẽ cảm thấy thoải mái và suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.
(02)
Tôi vẫn thường tự hỏi tại sao hành lý của đàn ông luôn gọn nhẹ hơn rất nhiều so với phụ nữ. Làm sao mà họ có thể đi du lịch vài ba ngày chỉ với vài bộ đồ, một chiếc bàn chải đánh răng và một chai sữa rửa mặt cỡ nhỏ?
Câu trả lời đã được giải đáp khi tôi xem bộ phim với nhân vật chính hệt như cô bạn tôi. Nàng diễn viên chỉ cần thích là sẽ phải mua bằng được món đồ đó.
Dần dà, căn phòng cô chứa đầy những vật dụng lớn bé đến nỗi chỉ di chuyển trong căn phòng cũng đòi hỏi một nỗ lực phi thường.
Việc mua sắm có lẽ sẽ không thuyên giảm nếu hôm ấy không xảy ra trận động đất.
Dưới tác động của trận động đất, những món đồ cô mua bị rơi vỡ tạo nên tiếng "loảng xoảng" đinh tai nhức óc. Khi thiên tai qua đi, những mảnh vụn vương vãi khắp nơi tạo thành một khung cảnh vô cùng chán chường.
Trước khung cảnh hoang tàn đó, cô mệt mỏi muốn tìm nước uống.
Nhưng trớ trêu làm sao, những mảnh vỡ rải khắp nhà đã khiến cô không thể di chuyển tới được chỗ để bình nước. Không lâu sau, cô quyết định chuyển nhà và chỉ mang một ít đồ theo cùng.
Lúc này, cô mới nhận ra, những thứ cô thực sự cần không hề cầu kì mà vô cùng đơn giản.
Những gì không thể thiếu trong cuộc sống thực sự chỉ đếm được trong lòng bàn tay, tuy nhiên bạn chỉ có thể nhận ra chúng khi đã một lần trải qua khoảnh khắc sinh tử.
Có lẽ đây cũng là lý do vì sao mà chồng tôi mỗi lần đi du lịch hay công tác thì hành lý của anh rất nhỏ gọn. Anh chỉ chọn những đồ cần thiết để đem theo, vừa khỏe mình lại vừa tiết kiêm thời gian.
Nhiều người không hiểu quy tắc này nên cứ tự mình làm cho ngày của mình thêm phức tạp. Cuộc sống này vốn dĩ đã có quá nhiều thứ mệt mỏi nên đơn giản được phần nào thì ta nên cố để đơn giản phần đó.
Bớt những món đồ không dùng, chỉ giữ lại món đồ cần thiết cũng tương tự như việc bớt nói những điều sân si, bồi dưỡng một tâm hồn khoáng đạt để tìm thấy sự tự do, tự tại trong tâm hồn.
(03)
Đồ thừa cũng giống như những mối quan hệ "đã chết". Cái gì không còn dùng đến thì nên khai trừ.
Tôi có hai người bạn, một là Trinh và một là Minh. Trên mạng xã hội, tôi thấy Trinh chỉ kết bạn với gần 300 người. Còn Minh thì ngược lại, riêng bạn bè cũng hơn 4000 người, chưa kể người theo dõi cũng hơn 5000.
Tôi thấy Trinh lâu lâu mới chia sẻ một vài bức ảnh về những chú cún cô nuôi hay vài bông hoa ban sớm.
Những bức ảnh của Trinh toát lên sự chân thật, gần gũi và rất tự nhiên, khiến cho người khác cảm thấy bình yên khi nhìn vào.
Nhưng Minh thì ngược lại, thứ cô theo đuổi là vẻ ngoài sang trọng.
Hầu như bất kì điều gì diễn ra trong cuộc sống hàng ngày cô đều cảm thấy mình có nghĩa vụ phải khai báo lên mạng xã hội.
Một người chỉ cần nhìn vào trang cá nhân là sẽ biết ngày đó Minh đi gặp gỡ khách hàng nào, ăn ở nhà hàng sang trọng ra sao, mua quần áo nhãn hiệu gì,…
Chắc chắn, trong những người theo dõi Minh, không ít người thầm ghen tị với cuộc sống mà cô đang có.
Nhưng trong một lần, Minh vấp phải lỗi nghiêm trọng trong công việc. Cô chỉ có 2 ngày để xử lý tình trạng này. Cô liền nhấc máy gọi cho những người bạn "quan hệ rộng" của mình để nhờ giúp đỡ. Vậy mà, không lý do này thì lý do khác, chẳng ai ở cạnh Minh lúc cô gặp khó khăn nhất.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng, chỉ khi khó khăn nhất thì mới biết ai là bạn mình.
Không phải cứ quen với người có chức vụ cao hay nổi tiếng là đảm bảo nhận được sự giúp đỡ, ủng hộ từ họ những khi bạn gặp khó khăn.
Bạn có thể khẳng định được mấy người sẵn sàng bên bạn trong mọi hoàn cảnh?
Càng giỏi, càng ưu tú thì những-người-bạn-thực-sự lại càng ít. Bởi vì lúc này, ai cũng cần chất hơn là lượng.
(04)
Cuộc sống hiện đại luôn đòi hỏi chúng ta phải nổi bật hơn so với những người khác. Áp lực từ công việc, áp lực phải chứng tỏ bản thân khiến mỗi người trong chúng ta phải nỗ lực không ngừng, kiên trì phấn đấu.
Cũng chính những điều này làm chúng ta bị stress và hiếm khi cảm thấy hạnh phúc.
Khi quá stress, chúng ta tìm đến những trò chơi điện tử, đốt tiền vào mua sắm để thỏa mãn bản thân và cứ thế đốt cháy quỹ thời gian hạn hẹp của chính mình. Thời gian cứ trôi đi trong khi chúng ta vẫn chưa làm được điều gì giá trị.
Con người ai cũng có lòng tham. Có thứ nọ rồi sẽ muốn có thêm thứ kia. Nhưng chúng ta quên mất rằng, quần áo cũng sẽ lỗi thời, yêu lâu cũng có lúc thấy nhàm chán, iphone 256GB rồi cũng sẽ đầy bộ nhớ,…
Nếu không biết kiểm soát những ham muốn nhất thời của bản thân thì cả đời cũng sẽ chỉ luẩn quẩn thu dọn bãi chiến trường mà mình gây ra mà thôi.
Hãy tập cách chỉ giữ lại những thứ cần dùng và thực sự cần dùng, đừng để tiền bạc đổ vào những thứ không cần thiết.
Những người thành đạt là những người vô cùng thông minh. Họ biết bỏ những đồ thừa thãi, bỏ những mối quan hệ không coi trọng mình và chỉ giữ lại những điều tinh túy nhất.