Ngày 21/9/1956, phi công thử nghiệm Tom Attridge của hãng Northrop Grumman điều khiển chiếc F11F-1 Tiger rời sân bay ở Calverton, Long Island để tham gia vào buổi thử nghiệm khẩu pháo 20 mm.
Nhiệm vụ của Attridge trong chuyến bay thứ hai trong ngày là lái chiếc F11F-1 Tiger ở độ cao 6.700 m, sau đó hạ độ cao xuống 3.900 m rồi khai hỏa loạt đạn trong khoảng 4 giây. Sau đó, Attridge cần 3 giây nghỉ làm mát hệ thống vũ khí trước khi thực hiện cú khai hỏa thứ hai ở độ cao 2.100 m và kết thúc bài huấn luyện.
Tuy nhiên, 11 giây sau khi bắn xong loạt đạn đầu tiên, Attridge nhận thấy điểm bất thường khi phần kính chắn gió phía trước chiếc tiêm kích rung chuyển dữ dội. Sau đó, một loạt đạn xuyên qua buồng lái khiến Attridge cho rằng chiếc F11F-1 bị tấn công và ông buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Sơ đồ mô phỏng đường đi của tiêm kích.
Chiếc máy bay sau cú đáp bị mắc vào thân cây và bốc cháy dữ dội. Rất may Attridge vẫn kịp chạy thoát dù bị gãy chân và đốt sống lưng.
Một thời gian sau, Attridge vẫn băn khoăn không biết lực lượng nào đã tấn công mình. Nhưng các báo cáo điều tra sau đó chỉ ra chính ông đã vô tình bắn rơi chiếc máy bay mình điều khiển.
Lật lại hồ sơ cách đây hơn 60 năm, các điều tra viên cho rằng chiếc F11F-1 trúng đạn của chính nó sau khi Attridge khai hỏa loạt đạn đầu tiên và hạ thấp độ cao máy bay xuống còn 2.100 m.
Khi đó, loạt đạn bắn ra di chuyển với vận tốc 3218 km/h trong khi vận tốc của chiếc Tiger F11F-1 là 1.416 km/h. Theo lý thuyết, độ chênh lệch này không thể khiến hai vật thể trên gặp nhau.
Nhưng các điều tra viên cho rằng, loạt đạn ma sát với không khí và giảm tốc độ đi đáng kể. Điều này có thể làm vận tốc của nó bằng và thậm chí nhỏ hơn máy bay khi xảy ra va chạm.