Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi

HUYỀN NGUYỄN |

Dù cho những lời cảnh báo của bác sĩ khiến tim người mẹ tan nát nhưng cô vẫn quyết định sinh con ra, đến khi được ôm con trong vòng tay thì cả gia đình ai nấy đều vô cùng xúc động.

Tôi nhớ lại ngày mà những lời ấy đã khiến toàn thân tôi rúng động, đã nghiền nát phần thẳm sâu nhất trong tâm hồn tôi. Tôi vội vàng lên Google tìm kiếm niềm hi vọng. Thay vào đó, tôi chỉ thấy vô vọng.

Tôi đóng trình duyệt web mà cảm giác còn tồi tệ hơn cả lúc mở ra. Tôi không hiểu làm thế nào mà một sinh mệnh tràn đầy trong bụng tôi lại có thể bị BỆNH tới mức đó. 

Tôi không hiểu tại sao con xinh đẹp đến vậy mà trên hình siêu âm mà các bác sĩ chỉ nói với tôi rằng, con sẽ có vẻ ngoài vô cùng "đáng sợ".

Ở tuần thai thứ 27, chúng tôi đi siêu âm 3D để sàng lọc dị tật thai nhi.Tôi quá hào hứng mong được nhìn thấy đôi má phúng phính và khuôn mặt đáng yêu của Lillian. 

Trên hết, đây sẽ là lần đầu tiên chúng tôi được gặp con qua hình ảnh 3 chiều. Tất cả các lần siêu âm trước của con đều cho thấy con hoàn toàn khoẻ mạnh. 

Vậy thì chúng tôi có gì phải lo lắng chứ? Tôi nhớ nỗi sợ lớn nhất của mình khi đó là lần siêu âm cuối cùng cho kết quả sai. 

Tôi khao khát có con gái từ khi còn là một cô nhóc. Tôi đã có một bé trai khoẻ mạnh hoàn hảo, mặc dù con chào đời khi mới ở tuần thai thứ 33. Và giờ thì tôi đang mang thai bé gái, sẽ là một gia đình thật trọn vẹn.

Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi - Ảnh 1.

Cô Alivia Kraft, 23 tuổi, đến từ Kansas (Mỹ) vô cùng chờ đợi bé gái thứ hai chào đời.

Nhân viên siêu âm liên tục nhìn vào vị trí là trái tim Lillian. Và tôi biết, có điều gì đó không ổn. Nỗi sợ hãi bao trùm tôi như thể một tấm màn đen kịt khổng lồ. 

Tâm trí tôi mờ đục và trái tim tôi thổn thức. "Jeanette, có chuyện gì vậy?", tôi hỏi. "Chà, tôi chỉ đang xem xét vài thứ. 

Tôi sẽ thực hiện chẩn đoán và gửi kết quả tới cho bà đỡ của chị. Tôi phát hiện có vấn đề với trái tim và dạ dày của bé. Tôi lo rằng con gái chị có thể bị hội chứng Down" – cô ấy trả lời.

Thành thực mà nói, tôi không còn nhớ được gì nhiều sau đó. Tôi bị kích động. Một trong những nỗi sợ lớn nhất của tôi là mất con và điều đó có vẻ đang thành hình với Lillian. 

Chúng tôi trở về nhà ngày hôm đó và nhận được cuộc điện thoại từ bà đỡ của tôi. Cô ấy muốn tôi tới gặp chuyên gia để siêu âm kỹ hơn vào ngày hôm sau. Sự giục giã của bà đỡ khiến tôi càng thêm lo ngại. 

Tôi đã đọc về Trisomy 21 – tình trạng bộ gen có 3 nhiễm sắc thể 21 và cố gắng tìm hiểu mọi thứ có thể về tình mạng mà Lillian của tôi có thể mắc phải. 

Chúng tôi tới gặp chuyên gia và sau thời gian siêu âm rất dài, cô ấy nói: "Vậy là chị nghĩ con bị hội chứng Down? Nếu vậy thì chị vẫn còn may mắn. Vì tôi đang nghĩ nhiều hơn tới nguy cơ bé mắc hội chứng Trisomy 18 hoặc 13".

Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi - Ảnh 2.

Nhưng thật không may khi đi siêu âm bé Lillian đã mắc một hội chứng hiếm gặp.

Tôi thậm chí không thể mô tả mình cảm thấy gì vào lúc đó. Tôi rơi vào trạng thái trống rỗng với nỗi sợ hãi bao bọc xung quanh. 

Và rồi là cảm giác giận dữ. Làm thế nào Chúa lại cho phép tôi nghĩ con gái tôi khoẻ mạnh và sau đó lại mang con đi? Làm thế nào Người lại đối xử với tôi như thế? 

Ngay cả việc gõ ra những dòng chữ này trên bàn phím với tôi đã thật khó khăn, chưa kể tới việc nhớ về thời điểm những cảm xúc, những suy nghĩ quá thực, quá đau đớn khi ấy.

Vài tháng sau, tôi trải qua những cơn sóng cảm xúc tuôn trào. Phủ nhận, sợ hãi, giận dữ, hi vọng. Tôi và ông xã tìm thấy một bệnh viện sẵn sàng điều trị cho Lillian sau khi con chào đời. 

Chúng tôi chuyển tới gần bệnh viện hơn giữa lúc rối bời cảm xúc trước một thai kỳ nguy cơ cao, các cuộc hẹn khám… Cuộc sống lúc đó sao mà khó khăn đến vậy.

Chúng tôi đã nỗ lực hết sức để sống sót qua những ngày tháng khủng khiếp ấy. Và rồi chớp mắt đã đến ngày sinh nở.

Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi - Ảnh 3.
Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi - Ảnh 4.

Bé Lillian khi mới sinh ra.

Chúng tôi đã hi vọng có thêm một lần sinh nở hoàn toàn tự nhiên, như lần đầu thành công với con trai. Nhưng chúng tôi cũng biết sinh mổ là phương án khả thi hơn do tình trạng bệnh tật mong manh của Lillian. 

Người hỗ trợ sinh và chồng tôi đều ở đó để giúp tôi vượt cạn không dùng thuốc gây tê ngoài màng cứng. Ánh đèn dịu dàng và âm nhạc êm ái, cảm giác thật yên bình. 

Tôi nhớ các y tá đã rất kinh ngạc trước không gian mà chúng tôi tạo ra. Ngày hôm đó thật dài và cảm xúc thật mãnh liệt nhưng tôi đã cố gắng rất nhiều để vui mừng và háo hức chào đón con gái. 

Tôi có niềm tin rằng con sẽ sống và sẽ làm được những điều tuyệt diệu.

12h58 phút ngày 3 tháng 8, con gái chào đời lặng lẽ.Con được đưa ngay tới khu vực ổn định. Tôi nhớ căn phòng trở nên thật tĩnh lặng. 

Tất cả chúng tôi đều chờ đợi. Và rồi, con cất tiếng khóc - đó là âm nhạc trong trẻo đối với chúng tôi. Họ đưa con tới cho tôi.

Tôi kinh ngạc vì con quá chừng xinh đẹp. Tôi nhớ cảm giác hoàn toàn bất ngờ ấy. Con nằm trên ngực tôi, làm tan chảy mọi nỗi lo sợ của tôi và tôi biết con sẽ sống.

Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi - Ảnh 5.
Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi - Ảnh 6.

Chị Alivia luôn yêu thương con vô điều kiện dù bé không được bình thường.

Khi mọi người nghĩ đến Trisomy 18, tôi muốn họ hình dung tới bức ảnh này.Tôi muốn họ nghĩ đến Lillian của chúng tôi. 

Tôi muốn họ thấy những em bé Trisomy 18 có thể xinh đẹp nhường nào. Tôi muốn họ nhìn xuyên qua cái mác Trisomy 18 để thấy những em bé như con gái tôi thực sự như thế nào – đó thực sự là những em bé hoàn hảo.

Lillan là một chiến binh mạnh mẽ, bướng bỉnh, đã vượt qua nhiều thứ trong suốt 2 năm qua hơn phần lớn những người khác trong 90 năm. Con vẫn còn đó những cuộc chiến thường ngày, những biến chứng sức khỏe. 

Nhưng chúng tôi đã nỗ lực để sống trọn vẹn từng ngày. Tôi dành phần lớn thời gian trong năm đầu tiên để lo sợ con sẽ vĩnh viễn ra đi. 

Gần đến sinh nhật đầu đời của con, tôi nhận ra, tất cả chúng ta đểu sẽ chết. 

Lillian của chúng tôi đã vượt xa rất nhiều dự đoán về cơ hội sống sót của con, vậy tại sao tôi phải sợ hãi chứ? Bi kịch có thể xảy ra, bất cứ lúc nào, với bất cứ ai trong số chúng ta.

Bác sĩ cảnh báo con sinh ra sẽ có vẻ ngoài xấu xí, đến ngày lâm bồn được đón con trên tay mẹ lặng người đi - Ảnh 7.

Gia đình hạnh phúc nhà chị Alivia Kraft.

Và trong những khoảnh khắc đó, tôi chọn được sống. Tôi chọn sống vì Lillian, một lần nữa. Tôi chọn sống vì gia đình tôi. Chúng tôi vẫn ra ngoài đi dạo, vẫn ăn tối ở nhà hàng, vẫn đi mua sắm. 

Không phải tuần nào cũng vậy nhưng nhiều nhất có thể. Chúng tôi tận dụng tối đa hoàn cảnh của mình. Chúng tôi cười vang mỗi lần vào viện. 

Chúng tôi hát ca qua những bão giông. Và chúng tôi yêu thương da diết hơn, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Trisomy 18, hay còn gọi là hội chứng Edwards là một rối loạn di truyền nhiễm sắc thể đi kèm với dị tật ở nhiều cơ quan trong cơ thể. 

Người mắc hội chứng này thường chậm lớn sau khi sinh, nhẹ cân, có dị tật tim bẩm sinh và bất thường ở các cơ quan khác sau khi sinh, kèm theo hàng loạt các dị tật đặc trưng khác. Hội chứng này xảy ra ở 1/ 5000 trẻ sơ sinh. 

Tỷ lệ mắc phải ở giai đoạn trước sinh cao hơn, tuy nhiên nhiều bào thai mắc hội chứng này chết trước khi được sinh ra. Số bé gái mắc hội chứng này cao gấp 3 lần bé trai.

Nguồn: Cafemom

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại