Bài viết dưới đây là chia sẻ của người phụ nữ vốn được bố mẹ bao bọc, chăm chút như một cô công chúa. Nhưng khi cô có con, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Bước ngoặt bắt đầu khi mẹ cô thẳng thắn từ chối trông con giúp con gái yêu quý của mình.
Nội dung bài viết được trang ndtv.vn dẫn lại như sau:
Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ yêu thương chăm sóc cho tôi từng li từng tí, thậm chí, mức độ yêu thương ấy còn khiến người khác phát kêu lên.
Cho đến ngày hôm đó, họ đã đưa ra một quyết định trịnh trọng trong đời, một hành động khiến tôi vốn đang chìm đắm trong giấc mộng công chúa suốt vài chục năm bất giác bừng tỉnh giấc.
Khi đó, tôi mang thai 38 tuần. Tối đó – một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác, mẹ tôi đột nhiên gọi tôi và chồng vào phòng, không ngần ngại tuyên bố:
Mẹ và bố con đã quyết định khi con hết cữ, bố mẹ sẽ không giúp các con nữa, chúng ta muốn đi thăm thú các nơi, thích nơi nào sẽ ở lại nơi đó.
Về phía em bé, chúng ta tuổi đã cao, sức khỏe cũng yếu rồi, các con mới là bố mẹ của nó, hãy tự bố trí, tìm cách nào cho phù hợp.
Trong tình huống bất ngờ, không chút chuẩn bị và phải đón nhận thông tin đó, tôi mất vài ngày mới có thể tin đó là sự thật. Tiếp đó, tôi rơi vào trạng thái lo lắng thực sự, chẳng khác nào lũ chim sẻ đang được chăm bẵm chu đáo giờ bị thả ra ngoài tự lo cho cuộc sống của mình.
Mẹ chồng tôi đã qua đời, bố chồng bệnh nặng nên không thể nhờ cậy được gì, không ngờ đến lúc tôi cần giúp đỡ nhất, bố mẹ vốn vô cùng thương tôi lại lỡ bỏ mặc tôi. Thời điểm đó, tôi đã oán trách bố mẹ rất nhiều.
"Bố mẹ có thể đi du lịch khắp nơi mà không nỡ giúp mình một tay, thật ích kỷ, làm như vậy chẳng phải là bố mẹ ép mình sao, làm gì có bố mẹ nào đối xử với con cái như vậy…", tôi thầm trách móc.
Và con tôi đã chào đời khi tôi vẫn còn đang vô cùng hoảng loạn và lo lắng.
Trong suốt những tháng cữ, tôi đầu tắt mặt tối, dường như chẳng có lúc nào ngẩng được mặt lên.
Vì giận, tôi kiên quyết tự chăm con mình từ sáng đến tối. Những phiền não do đủ thứ việc, từ việc đầu ti bị nứt cổ gà đau đớn cho đến việc con lúc nào cũng đại, tiểu tiện, ngủ không đủ giấc… vốn được tôi dùng làm "khổ nhục kế" để khiến bố mẹ phải tự trách mình vì đã đưa ra quyết định hà khắc với tôi.
Những ngày sau sinh, người phụ nữ trẻ tự đày đọa mình như cách để tỏ thái độ với bố mẹ.
Nhưng càng mệt, tôi lại bất giác ngộ ra nhiều điều.
Tôi tự hỏi bản thân: Mình sợ gì chứ? Sợ phải gánh vác trách nhiệm mà một người mẹ nên gánh vác, sợ trở thành một bà mẹ đúng nghĩa hay sao? Mình oán trách gì chứ?
Bố mẹ chẳng có bất cứ nghĩa vụ nào phải chăm sóc, trông con cho mình, họ đã hi sinh cả cuộc đời cho mình nhưng chưa một ngày đòi hỏi thứ gì, mình lại đi trách cứ, oán trách quyết định mà cả đời, họ mới dám đưa ra vì bản thân?
Chính mình, một đứa chưa từng nghĩ đến việc báo đáp cho bố mẹ mới là đứa ích kỷ nhất trên thế giới này.
Và rồi, rất nhiều việc chẳng lường trước được liên tục xảy ra…
Tôi viết đơn lên đơn vị xin gia hạn thời gian nghỉ thai sản, bắt đầu một cuộc sống mẹ bỉm sữa hoàn toàn trong thời gian 1 năm. Trong thời gian đó, tôi mới nhìn lại bản thân và phát hiện ra rằng, trong con người tôi có không ít khả năng mà trước giờ tôi không biết.
Trước giờ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của tôi rất tệ nhưng sau khi có con, tôi ngủ nghỉ theo con nên rất đúng giờ, 9h tối đi ngủ và thức dậy vào 6h sáng hôm sau, chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao rõ rệt.
Trước giờ, tôi rất lề mề và có tật "cao su" khó sửa, nhưng vì không ai trông con giúp nên những việc vặt vãnh trong nhà, lúc nào tôi cũng phải đợi con ngủ và xử lý với tốc độ chóng mặt, phải nói, kỹ năng dọn dẹp việc nhà của tôi cải thiện trông thấy.
Sau những ngày bận bù đầu, người mẹ trẻ dần tỉnh ngộ và nhận ra mình mới là người ích kỷ. Ảnh minh họa.
Trước giờ, tôi luôn lười biếng, thế nhưng khi phải ở nhà chăm con, để không bị tụt lùi với thời cuộc, tôi tranh thủ đọc sách, làm bài thi, thậm chí còn thi đỗ vào vị trí biên tập viên, giải quyết khâu việc làm quan trọng của đời người.
Trước giờ, tôi luôn trách mẹ chuyện bé xé ra to, nhưng khi phải tự chăm con một mình, thằng bé bị cảm cúm cũng trở thành chuyện lớn cấp bách hàng đầu với tôi, bởi tôi hiểu người có thể giúp tôi, đợi thêm hơn tiếng nữa chưa chắc đã đến nơi.
Trước giờ, tôi trách bố đi sao mà chậm, cho đến khi tự chăm sóc con, thằng bé từng bước từng bước chập chững tập đi và không biết bao nhiêu lần tôi phải đỡ thằng bé dậy sau những cú ngã vì đi chưa vững, suy nghĩ trước đây bỗng tan biến.
Trước giờ, tôi chẳng bao giờ nghĩ bố mẹ đã vì mình mà làm những gì, cho đến khi tôi tự nuôi con mình…
Và sau tất cả, tôi nhận ra rằng bố mẹ tôi đã có một quyết định vì tôi, vô cùng bao dung, vô cùng rộng lượng. Và tôi đã nói với hai người rằng: "Bố mẹ của con đã vì con mà làm biết bao nhiêu việc, nhưng đây là việc khiến con cảm động nhất."
Cảm ngộ
Là những người làm cha mẹ, chúng ta đúng là nên buông tay đúng lúc.
Rút lui, buông tay đúng lúc không có nghĩa là không can dự, tham gia vào cuộc sống của con cái, chỉ là giữ một khoảng cách nhất định mà thôi.
Chúng ta có cuộc sống của chúng ta, con cái cũng có không gian riêng của chúng, những lúc khó khăn, chúng ta có thể giúp đỡ con cái đúng mực, nhưng tuyệt đối không nên ôm hết trách nhiệm giúp chúng, có như vậy, chúng mới có thể trưởng thành hơn, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn thử thách trong cuộc sống!