Châu Tinh Trì, một diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc từng nói: "Con người luôn phải có ước mơ, nhỡ đâu một ngày nào đó thực hiện được thì sao? Câu nói này khích lệ không biết bao nhiêu người, nhưng cũng "đầu độc" không biết bao nhiêu người, ngoảnh đầu lại mới phát hiện ra, cái ước mơ thề thốt đó, chẳng qua cũng chỉ là một "bát súp gà" độc hại mà thôi."
Tuổi niên thiếu ngông cuồng, tuổi trung niên lưỡng lự chần chừ, từ một đứa nhóc, phải rời xa quê hương đi lập nghiệp, cuối cùng tôi cũng hiểu ra một đạo lý, con người ta khi bước vào tuổi trung niên, nên học cách chấp nhận sự bình thường và tầm thường của mình.
01
Chấp nhận sự tầm thường, là tha cho bản thân một lần
Trong năm 2020, chúng ta đã phải chứng kiến quá nhiều những khoảnh khắc đau đớn. Vài ngày trước, tôi đọc được tin tức nói một người đàn ông sau khi đưa vợ đi làm đã chạy ra cầu rồi nhảy xuống.
Người vợ vô cùng bất ngờ, người chồng vừa cười nói với mình, giây trước giây sau đã mãi mãi không thể tỉnh lại được nữa. Khi hỏi nguyên nhân, người vợ nói có thể do bị lãnh đạo phê bình.
Bị phê bình một trận liền tạm biệt thế giới, có đến mức đấy không? Quả thực là có.
Chúng ta sinh ra đã là một cá thể có một không hai, những người ngay từ nhỏ đã tự cho mình là tài giỏi không phải là số ít, thậm chí có những người lớn rồi, cũng vẫn bướng bỉnh, vẫn muốn chứng minh sự độc nhất vô nhị đó của mình.
Sự viên mãn lý tưởng thường trở nên mong manh trước thực tế khốn cùng, suy cho cùng, chúng ta vẫn phải quay lại với sự tầm thường, trở thành một người trung niên bình thường giữa thực tế trần trụi.
Có người từng nói rằng: "Không phải là tôi không đủ nỗ lực, mà là vì hiện thực quá cứng nhắc…"
Mức độ hạnh phúc trong cuộc sống chưa bao giờ được đo lường bằng mức độ nỗ lực của một người, dù chúng ta có nỗ lực hết mình thì sự khác biệt vẫn là rất lớn, thậm chí khi không nhận lại được gì, chúng ta thường cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, người ở trong trạng thái này, chỉ cần một chút chỉ trích nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến sự hủy diệt rất lớn.
Nhưng, trong cái thế giới bình phàm này, các siêu anh hùng chỉ là thiểu số, số người nhìn thấu được bản chất cuộc sống càng nhiều hơn, nhưng họ vẫn luôn rất yêu thương cuộc sống bình phàm này.
Bình phàm không đáng sợ, đáng sợ là cứ bướng bỉnh đối kháng tới cùng, không chịu chấp nhận sự bình thường của mình. Khi thất bại biến thành thất vọng, thất vọng biến thành tuyệt vọng, thứ hoan nghênh chúng ta chỉ còn là bốn chữ "tạm biệt cuộc sống".
Nỗ lực nhiều năm như vậy, nếu vẫn không có khởi sắc gì, vậy thì làm ơn, hãy chấp nhận sự bình thường của mình, tha cho chính mình, cũng là tha cho vận mệnh.
02
Trong lòng không có nơi xa, nhưng phải có khói bếp
Ba mẹ tôi là những người nông dân chất phác, nhưng họ vì sự trưởng thành đầy đủ của tôi mà đã nỗ lực hết mình.
Khi còn nhỏ, tôi thường phải ở nhà một mình trong nhà với chú chó nhỏ bầu bạn.
Trong mắt tôi, mẹ giống như ông bụt vậy, luôn luôn có thể thỏa mãn mọi nguyện vọng của tôi, táo tàu, dưa hấu, đào vườn, quả ven sông, quả nào cũng ngọt và ngon.
Trong khi ba thì giống một "ông già Noel" vài tháng mới xuất hiện một lần, thường xuyên đi làm bên ngoài, một năm chỉ về nhà vài lần. Nhưng chỉ cần về là sẽ mang cho tôi một túi những thứ đồ mà tôi yêu thích.
Chúng ta khi còn nhỏ thường thích nói: "Ba tớ nói, mẹ tớ nói…!", nhưng dần dần khi đã lớn, rất ít khi còn nói như vậy, bởi lẽ chúng ta đều biết, thì ra, ba mẹ đều chỉ là những người bình thường. Tiếp nhận sự bình thường cả ba mẹ, đồng thời tiếp nhận sự vất vả của họ, bởi lẽ một ngày nào đó, chúng ta rồi cũng sẽ sống giống như họ.
Chấp nhận sự bình thường của bản thân, chính là tiếp nhận một phần thản nhiên, nhưng tình yêu của chúng ta với cuộc sống thì vẫn chẳng có ai có thể vượt qua được. Ngay cả khi phải nằm trên chiếc giường đơn giản nhất, chúng ta vẫn có thể nằm xuống với một trái tim luôn hướng về các vì sao.
Cuộc sống vốn dĩ rất khó khăn, chúng ta không nhất thiết chấp niệm với cái gọi là giàu sang phú quý, hay những thứ vĩ đại, bởi lẽ ở một người bình thường, vẫn có thể phát ra thứ ánh sáng chói lòa, dù trong lòng chúng ta không có những nơi xa vời, nhưng vẫn phải có thứ khói bếp để nấu được một bữa cơm ngon, thức ăn có thể chữa lành mọi thứ, và đó cũng chính là một loại tài sản.
03
Làm một người qua đường, cũng tốt
Bạn tôi từng là quản lý của một doanh nghiệp nhà nước, cậu ấy luôn thấy lộ trình thăng chức quá chậm nên cuối cùng đã xin nghỉ để khởi nghiệp. Trong những năm khởi nghiệp, cậu ấy từng bán bảo hiểm, kinh doanh chuyển phát nhanh, công việc kinh doanh gần nhất là chuỗi cửa hàng nhượng quyền nhà hàng lớn. Thứ chào đón cậu ấy là những thăng trầm và thất bại không ngừng nghỉ.
Lần trước khi gặp nhau, chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm, anh ấy nói với tôi một câu rằng: "45 tuổi rồi mà tôi vẫn cứ chẳng nên được việc gì!", trong mắt đầy sự bất lực và cô đơn.
Ánh mắt ấy làm tôi nhớ đến hồi cấp 3, khi thầy cô công bố điểm số sau mỗi bài kiểm tra hàng tháng, những bạn giỏi thì tự nhiên vui mừng, còn những bạn kém thì lại thấy vô cùng buồn bực.
Có một tác gia từng viết như này: "Khi anh hùng đi qua một chỗ nào đó, luôn có người ngồi bên đường vỗ tay tán thưởng. Anh hùng sở dĩ có thể trở thành anh hùng, không thể thiếu được sự ủng hộ và khích lệ của hàng ngàn hàng vạn những người bình thường."
"45 tuổi vẫn chưa nên được việc gì!": sự bình thường của người trung niên quả thực đáng bị khinh khỉnh vậy ư?
Một người, có thể có một sự nghiệp bình thường, sống một cuộc sống không giàu sang phú quý như người khác, nhưng nó không đồng nghĩa với việc họ vô dụng, họ không nên được việc gì, và nó cũng chẳng đồng nghĩa với việc chúng ta không quan trọng.
Vương Kiện Lâm (tỷ phú người Trung Quốc, chủ tịch Tập đoàn Bất động sản Vạn Đạt cùng hệ thống rạp chiếu phim AMC rộng nhất thế giới. Ông cũng nắm giữ 20% cổ phần của câu lạc bộ bóng đá Tây Ban Nha Atlético Madrid và là người giàu nhất châu Á cho đến hết năm 2016) từng nói: "Muốn làm người giàu nhất, mục tiêu phấn đấu này là đúng, nhưng tốt nhất là hãy đặt ra cho mình một mục tiêu nhỏ có thể đạt được đã, chẳng hạn như tôi muốn kiếm được 10 tỷ trước đã."
Những điều bạn cho là bình thường, nói không chừng là chuyện hạnh phúc với người khác. Một ông chủ cao cao tại thượng có thể ghen tị với hộp cơm vợ bạn nấu cho mà bạn cất trong cặp; người công nhân công sở có cuộc sống đầy đủ cũng có thể nằm mơ đến quán ven đường ăn thịt nướng; con trai nhà tỷ phú lại nhìn chằm chằm ngưỡng mộ những đứa trẻ đang làm nũng ba mẹ chúng…
Bạn có thể lựa chọn anh hùng của bạn, còn tôi lại can tâm tình nguyện lựa chọn người qua đường cảm nhận được mọi cung bậc cảm xúc, mọi mùi khói bếp ở nhân gian.
Tôi là người qua đường của bạn, còn bạn vì sao không là người qua đường của tôi? Làm một người qua đường, cũng rất tốt mà!
04
Có người nói rằng: "Mỗi một người sinh ra đều từng có suy nghĩ cho rằng cả thế giới chỉ xoay quanh mình, khi anh ta phát hiện ra mình sai, là khi ấy anh ta đang bắt đầu trưởng thành."
Vì vậy, trưởng thành, chính là quá trình từ bình thường quay về bình thường, nếu trong quá trình này, bạn chấp nhận bản thân mình, vậy có nghĩa là bạn đã đủ lớn rồi.
Trong một bộ phim nọ, có một lời thoại như này: "Tôi và bạn đều là những người vô danh được sinh ra trên thế gian này. Sinh ra là người, làm gì có ai sống dễ dàng? Lúc rảnh rỗi, chi bằng ôm lấy mình, có lẽ bạn sẽ có một vài phát hiện mới giữa sự bình thường này."
Sự bình thường của người trung niên, trước giờ không bao giờ đáng bị khinh khỉnh, nhận thức thật rõ bản thân, bạn mới hòa giải được với chính mình. Tôi vốn dĩ chỉ là một người bình thường, sao phải tiếc nuối, đây mới chính là sự chín chắn và trưởng thành thực sự.