Chị Ninh là vợ của liệt sĩ Phan Huy Sơn, quê ở xã Diễn Nguyên, huyện Diễn Châu (Nghệ An). Ngày 14/3/1988, anh Sơn cùng với 63 chiến sĩ hải quân Việt Nam trên con tàu vận tải HQ 604 đã hy sinh trước họng súng quân Trung Quốc trong cuộc chiến giữ đảo Gạc Ma.
Hạnh phúc ngắn ngủi
Cùng tuổi Quý Mão (1963), cùng quê, học cùng lớp rồi sau đó là bén duyên nhau, năm 1981, anh Sơn và chị Ninh làm đám cưới. Một năm sau, anh lên đường nhập ngũ, tham gia lớp học quân y rồi được phân công làm nhiệm vụ ở đảo Song Tử Tây.
Ngày đứa con đầu lòng chào đời, anh Sơn vẫn còn biền biệt nơi đảo xa. Chị đặt tên con là Phan Huy Hà. Những ngày sau đó đối với chị Ninh đầy tràn nước mắt khi phải chứng kiến đứa con lớn lên cùng những biểu hiện của một căn bệnh lạ.
Chồng công tác ở đảo xa, một mình chị lặng lẽ nuôi con trong phấp phỏng lo âu. Những năm 1980, thời buổi chạy ăn từng bữa, chị cũng gắng đưa con đi chạy chữa khắp nơi nhưng đều không có kết quả.
Chị Ninh và mẹ liệt sĩ Hồ Văn Nuôi, (quê xã Nghi Tiến, huyện Nghi Lộc) - cùng hi sinh với chồng chị để giữ đảo Gạc Ma.
Cuối năm 1987, anh Sơn được về phép thăm nhà 5 tháng. Chưa hết phép, anh nhận được lệnh phải quay lại đơn vị gấp. Đó là thời điểm đứa con thứ hai của anh chị chuẩn bị ra đời.
Trước khi đi, anh Sơn hứa với vợ đến tháng 8 năm sau sẽ về phép để chăm sóc mẹ con chị. Nhưng đó cũng là lần cuối cùng vợ chồng được ở bên nhau.
Gánh nặng đè lên đôi vai nhỏ bé của người vợ
Đầu năm 1988, anh Sơn lên đường, chưa đầy hai tháng sau Đài Tiếng nói Việt Nam loan tin buồn anh Sơn cùng 63 chiến sĩ khác đã anh dũng hy sinh khi bảo vệ đảo Gạc Ma trước sự tấn công của hải quân Trung Quốc.
Chị Ninh bàng hoàng khi nhận được tin dữ nhưng vẫn nghĩ có thể đó là sự nhầm lẫn, vì mới trước đó 3 ngày, anh còn gửi 3 bộ quần áo về cho con. Chị nghĩ, con tàu mà anh Sơn cùng đồng đội lái có thể chưa tới đảo.
Niềm hy vọng cuối cùng của chị tắt ngấm khi chính thức cầm trên tay giấy báo tử của chồng. Lễ truy điệu của anh được tổ chức tại xã nhà.
“Lúc đó, tui thực sự suy sụp nhưng vẫn cầu mong và hy vọng anh còn sống sót, bị bắt làm tù binh hay đang trôi dạt đâu đó và được cứu sống nhưng chưa kịp trở về”, nhưng điều kỳ diệu ấy đã không xảy ra.
Kể từ ngày ấy, gánh nặng gia đình đè lên đôi vai chị với hai đứa con thơ. Con trai của chị mắc căn bệnh thần kinh nặng không thể chữa trị.
Chị tâm sự:“Dù lớn, cháu vẫn như một đứa trẻ, suốt ngày đi lang thang, không ý thức được mình là ai nữa. Đến bữa ăn cháu mới về, khi không vừa ý, lên cơn là đập phá đồ đạc”. 25 năm qua, chị lam lũ nuôi nấng con với niềm hi vọng một ngày nào đó Hà sẽ khỏi bệnh. Nhưng người mẹ nghèo không có may mắn được nhìn thấy cậu con của mình khôn lớn, trưởng thành.
Với sự giúp đỡ của Bộ Tư lệnh Hải quân và anh em nội ngoại, giờ đây mẹ con chị đã có một ngôi nhà nhỏ che mưa, che nắng. Ngày qua ngày chị vẫn lăn lộn với 3 sào ruộng để nuôi cô con gái Phan Thị Trang năm nay là sinh viên năm thứ hai của Trường ĐH Y khoa Vinh.