Nữ giám đốc trẻ tuổi, giàu nghị lực này mắc chứng bệnh xương thủy tinh (xương giòn dễ gẫy) bẩm sinh. Suốt 31 năm cô chỉ nằm, lăn làm đồ thủ công kiếm tiền nuôi ước mơ mở Trung tâm dạy nghề và tạo việc làm Thương Thương Thương Thương (xã Nam Phong, huyện Phú Xuyên, TP. Hà Nội).
Đây là mái ấm tạo công ăn việc làm cho 14 thành viên đều là các em khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn đến từ nhiều vùng quê trên cả nước như Hải Dương, Nam Định, Bắc Giang, Phú Thọ…Tất cả các học viên đều được học nghề và hỗ trợ ăn ở tại Trung tâm với mức lương khoảng 2 triệu đồng/người/tháng.
Sản phẩm tranh bằng giấy này có giá khoảng 400 nghìn đồng mà học viên ở đây mất 4 ngày để hoàn thành.
Thương kể lại: “Năm 1995 số tiền kiếm được đầu tiên của mình là 27 nghìn đồng từ việc đan lưới, sau đó mình có học đan len, ghép cúc áo làm điện thoại, giỏ. Rồi ai cho mình tiền lì xì, các cá nhân tổ chức hỗ trợ mình đều tiết kiệm chẳng dám tiêu. Mình bắt đầu có ý tưởng kinh doanh khi bố mình về hưu, mẹ vất vả làm may trong khi đó mình chỉ nằm chơi không giúp gì được và mình không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình".
Vượt qua số phận, không chịu “nằm một chỗ”, chị đứng lên bằng “đôi chân” của ý chí, nghị lực và đam mê của mình. Năm 2008, chị thành lập Công ty Cổ phần thương mại và sản xuất hàng thủ công Thương Thương Handmade. Đến tháng 3/2014, chị thành lập Trung tâm dạy nghề và tạo việc làm Thương Thương tại huyện Phú Xuyên.
Mặc dù bận rộn nhưng Thu Thương luôn quan tâm, hỏi han và coi những học viên như chính em trai, em gái trong nhà. Hàng ngày, chị cũng tự mày mò làm các sản phẩm mới sau đó hướng dẫn các em. Có nhiều bức tranh chị cần mẫn làm trong 1 ngày, 2 ngày mới hoàn thành.
Những học viên đặc biệt của trung tâm Thương Thương đùa rằng: "Chẳng có giám đốc nào vui tính, tốt bụng như chị Thương".
Công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn, kiên nhẫn hàng giờ đồng hồ thậm chí vài ngày.
Không ước mơ cho bản thân, “giám đốc Thương” nói, nếu có điều ước mình chỉ ước cho bố mẹ có sức khỏe, các bạn khuyết tật ở trung tâm làm được nhiều sản phẩm tốt, bán được nhiều. Khi được hỏi về ước mơ có một gia đình, chị cười lạc quan nói: “Chị không ước đôi chân đi lại được hay một gia đình vì ước mơ phải thực tế em ạ. Nếu có người thực sự thương yêu mình thì chị chỉ mong anh ấy gánh vác công việc, trung tâm cùng chị”.