Chuyện tình chưa dám nói của anh xe ôm và cô cave

Theo Xahoi.com.vn |

Hai con người có thân phận chẳng mấy may mắn, giữa cuộc đời, tình cờ họ đã gặp nhau….

Hóa ra, cả 2 người đều có tình cảm với nhau, nhưng trong câu chuyện, chưa một lần tôi thấy người này dám nói yêu người kia. (Ảnh minh họa).

Tình cờ tôi biết họ, và lắng nghe câu chuyện tình đặc biệt của họ, một chuyện tình buồn, nhưng cũng rất lãng mạn, giữa 2 con người có thân phận chẳng mấy may mắn. Giữa cuộc đời, tình cờ họ đã gặp nhau…

Anh xe ôm và mối tình đầu câm lặng

Cuối ngõ nhỏ nhà vợ tôi có vài phòng trọ cho thuê, thỉnh thoảng qua nhà vợ, tôi cũng chẳng mấy khi để ý đến những con người sống ở đó. 

Có đôi lần, tôi thấy 1 cặp vợ chồng lao động làm thuê cãi chửi nhau với những lời lẽ rất thiếu văn hóa, dù rất thông cảm với những sự vất vả của họ, nhưng quả thật, ở xóm nhỏ có rất nhiều trẻ em, họ cứ cãi chửi nhau suốt ngày thế cũng không hay chút nào. Tôi thấy có bé hàng xóm, học luôn mấy câu chửi ấy.

Cũng có đôi lần, tôi ra quán trà đá đầu nhà vợ mua mấy thứ lặt vặt, rồi làm cốc trà đá. Cũng tình cờ, tôi quen Hiệp, qua một vài câu nói của cậu ấy, thì tôi nhận ra cái giọng nói quen thuộc của quê mẹ tôi. 

Một vài câu chuyện phiếm nhận đồng hương, tôi trở thành bạn tâm giao của Hiệp, và từ đó, tôi biết được câu chuyện về mối tình đơn phương của cậu trai trẻ.

Hiệp xuất thân từ vùng quê nghèo, quanh năm mưa gió bão lụt, làm ăn chẳng được, nhà đông anh em mà chỉ có mấy sào ruộng. 

Là anh cả, trước gia cảnh khó khăn, Hiệp đành bỏ học để lo cho mấy đứa em. Lên thành phố lập nghiệp theo mấy người anh họ, mới 16 tuổi, công việc đầu tiên của Hiệp là làm phu hồ, đánh vữa, bê vác gạch, rồi làm chân sai vặt ở mấy công trình xây dựng. Rồi thì đủ thứ công việc chân tay vất vả khác, Hiệp tình nguyện làm hết, chỉ để kiếm vài đồng gửi về quê. 

Ngày lót dạ ổ bánh mì, có hôm mấy anh em hết tiền chỉ ăn cơm với rau, bao nhiêu vất vả, Hiệp chịu được hết.

Chuyện tình cô gái làng chơi (ảnh minh họa)

Thế rồi, Hiệp gom góp mua được con xe máy, làm nghề chạy xe ôm. Mấy hôm đầu, còn lớ ngớ, đứng bắt khách chẳng phải khu vực, bị những người chạy xe ôm khác dằn mặt, Hiệp chạy tóe khói chẳng dám lảng vảng khu vực đấy nữa. 

Chạy xe ôm vất vả, cũng nguy hiểm vì nhiều khi gặp dạng khách khứa du côn, cứ bạc mặt trên đường mà trừ tiền xăng xe, ăn uống thuê nhà, thì cũng chẳng còn được bao nhiêu. Ngày ốm, Hiệp cũng phải cố mà dậy mà lết đi làm.

Thấy Hiệp vất vả quá, một ông anh quen rủ làm chung, "chở cho mối quen, vất vả tí nhưng thu nhập cao." Hóa ra, công việc của Hiệp là chuyên chở…gái.

Công việc của Hiệp là làm cho một mối chuyên cung cấp gái ngồi bàn cho mấy quán karaoke. Cứ chiều chiều cho đến tối khuya, khi chủ gọi là Hiệp xách xe đến, chở một phát đến 3-4 cô môi son má phấn lòe loẹt đến mấy quán karaoke ôm. Đêm mua gió, gái đi tăng 2 với khách tại nhà nghỉ, Hiệp cũng chở luôn.

Mới đầu, Hiệp cũng chẳng quen với cái thứ công việc này, nhưng rồi thì cũng quen, cũng "chai mặt". Hiệp có thể "thồ" một phát đến cả 4 em, tính cả "bác tài" là phải nặng đến hơn 2 tạ chạy ào ào trên phố. 

Hiệp tặc lưỡi, thôi làm thôi, miễn sao có tiền, chứ giờ khó khăn biết làm gì. Đôi khi, mấy cô gái đi khách sộp, còn "bo" cho ít tiền. Còn lại, vài mối quen đi làm tẩm quất, mát-xoa, cứ đến giờ là đến đón đi, đến giờ cố định lại đến quán đưa về nhà trọ, tiền cũng kiếm được.

Và trong những cuốc xe như thế, Hiệp quen Hoa, cô gái đến từ vùng cao Tây Bắc. Hiệp bảo: "Nói thật với anh, từ bé tới giờ, em lao động vất vả, nhà nghèo, dám thương, dám yêu ai đâu anh. Cũng chẳng nghĩ chuyện yêu đương, ai nó thèm lấy thằng nghèo, công việc vớ vẩn như mình. Nhưng lần đầu gặp Hoa, lần đầu tiên em thấy một cô gái sao mà…đẹp quá anh ơi. Hoa xinh, mà hiền lắm anh ạ."

Hiệp kể tiếp: Quen rồi, em mới biết, hoàn cảnh của cô ấy khổ, bố mất sớm, nhà còn nghèo hơn nhà em, hơn cả nghèo, còn đói chẳng có mà ăn. Mẹ lại đau bệnh triền miên. Cũng vì cái đói, rồi thì cô ấy cũng phải lên thành phố kiếm việc làm. 

Ban đầu là đi bưng bê, rửa chén bát ở quán ăn. Trẻ người non dạ, chân ướt chân ráo lên thành phố, Hoa bị một thằng công tử ăn chơi ở thành phố nó lừa, rồi sau khi "ăn" được, chiếm đoạt được cái quí giá của đời con gái, thì nó lủi mất. 

Người yêu của thằng ấy còn đến tận quán ăn, đánh ghen một trận tơi bời, dứt tóc xé áo cô ấy, rồi thì cô ấy chẳng còn có thể làm ở đấy nữa.

Tiếp đến, Hoa đi làm ô-sin, thì nửa đêm, bị ông chủ mò vào tận giường đòi quan hệ. Giữa cái đêm mưa gió bão bùng, trời thì rét, Hoa bỏ chạy khỏi cái nhà ấy, và cuối cùng, thân cô thế cô, không xu dính túi, không nhà không cửa, cô ấy trở thành gái chuyên ngồi bàn ở quán karaoke, thành…thành…cave anh ạ.

Em thương Hoa lắm. Chở đi chở về nhiều, thì em cũng quen, thân, có số điện thoại, biết địa chỉ phòng trọ. 

Có lần Hoa ốm, em biết, em còn qua, mua thuốc, mua hoa quả mang đến, đấy là lần đầu tiên em biết chăm sóc cho một người con gái đấy anh ạ. 

Nhìn Hoa nằm bẹp giường, xanh rớt, em thương lắm, cũng định nói vài câu, mà chẳng biết nói gì. Em cũng thích thích cô ấy anh ạ, muốn chăm sóc cho cô ấy, nhưng mà hoàn cảnh em thế này, thì cũng chả biết sao…

Tình đơn phương của cô cave

Cũng vì một sự rất tình cờ, mà tôi gặp được Hoa, nói chuyện cùng Hoa trong một quán café. Quả như Hiệp nói, em hiền lành, dù đã trang điểm đậm, dù khuôn mặt đã dạn dày vì phải trải nghiệm nhiều, nhưng trong sâu thẳm, tôi cảm thấy Hoa vẫn còn lại điều gì đó của một cô thiếu nữ đến từ miền sơn cước.

Nói về Hiệp, Hoa trầm ngâm, rồi rơi nước mắt tâm sự : "Em thương anh ấy từ lâu rồi, anh ấy thật thà, tốt tính lắm. Quen với những thằng đàn ông có tiền, bỏ tiền ra mua lấy thân xác em, ở trong em, anh Hiệp cứ giống như một cái gì đó rất…sạch sẽ, trong lành anh ạ. Từ bé, em mất bố, đời em lại gặp toàn những thằng khốn nạn, anh ấy, thực sự là người tốt, quá tốt ấy.

Em thương anh ấy lắm. Lắm lúc, em chỉ muốn được nắm tay anh ấy một cái, có đêm em nằm ngủ mơ, em được đưa anh ấy về quê em chơi, đưa anh ấy ra mấy triền núi đầy hoa quê em, 2 đứa chạy đuổi nhau, lúc mệt, em dựa vào vai anh ấy. Giấc mơ đẹp, anh nhỉ.

Nhưng mà nhìn lại thân phận mình, em làm cave, thì yêu được ai. Anh ấy liệu có dám chấp nhận em không, chấp nhận quá khứ của em không. Anh ấy làm sao dám yêu em, rồi đưa em về quê giới thiệu với gia đình, bạn bè. 

Một đám cưới, nhỏ bé giản dị thôi, một gia đình, dù nghèo khó nhưng vợ chồng yêu thương nhau, là ước mơ, là khao khát cháy bỏng của em. Em muốn lắm, em muốn thoát khỏi cái công việc này lắm. 

Đi bán rau, chạy chợ, hay kể cả làm ruộng, nuôi gà nuôi lợn, vất vả mấy, em cũng làm được. Nhưng chẳng một lần, em dám nói ra, chẳng dám nghĩ đến một ngày, em được sống với anh ấy, được làm một người vợ của anh ấy. Nói gì thì nói, em cũng chỉ là một con cave mà anh…. ".

Hóa ra, cả 2 người đều có tình cảm với nhau, nhưng trong câu chuyện, chưa một lần tôi thấy người này dám nói yêu người kia, họ cũng chẳng hề nói ra tình cảm của mình cho người kia biết. Hai con người, với số phận vất vả, với tình cảm đầu đời trong sáng và tốt đẹp.

Thời gian trước, Hiệp đã chuyển chỗ khỏi khu trọ, và tôi chẳng còn gặp cậu nữa. Tôi cũng chẳng có liên lạc gì với Hoa, vì chỉ gặp em một lần duy nhất. Chẳng biết, tình cảm giữa họ có còn tiếp tục nữa không, đã ai nói ra chưa và họ có đến được với nhau không, hay vẫn chỉ là những tình cảm trong câm lặng.

Đôi vợ chồng lao động thuê trọ chỗ ngõ nhà vợ tôi vẫn ở đó, vẫn cứ cãi chửi nhau suốt ngày, nhưng cũng vẫn yêu thương nhau lắm. Anh chồng đi làm thợ xây, chị vợ chạy chợ bán rau. Nhiều khi nhìn họ, tôi cứ mong sao, Hoa và Hiệp, một anh xe ôm và một cô cave đến được với nhau, cuộc sống của họ hẳn sẽ còn vất vả về vật chất, nhưng chắc là hạnh phúc sẽ đến với 2 người.

 

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại