Bà Nguyễn Thị Hoài Thu: Y tế đừng "mất bò mới lo làm chuồng"

Ban Biên Tập |

(Soha.vn) - Báo điện tử Trí Thức Trẻ xin trân trọng kính mời quý độc giả theo dõi tiếp buổi giao lưu trực tuyến về vấn đề y đức đang rất nóng trên công luận hiện nay.

GIAO LƯU TRỰC TUYẾN: HIẾN KẾ NGĂN CHẶN SUY GIẢM Y ĐỨC (Phần 1)

 
Quách Vinh - Hà Tĩnh

Xin ông cho biết những nguyên nhân cơ bản dẫn tới "căn bệnh suy thoái về ý đức" ở nước ta trong những năm gần đây? 

Luật sư Đoàn Hữu Đủ

Nói một cách khách quan, đạo đức nghề y gọi tắt là y đức, mà đạo đức nghề nghiệp thì nghề nào cũng vậy. Có nhiều nguyên nhân dẫn tới những hiện tượng vừa qua. Tuy nhiên, ngành y tế với chức năng quản lý Nhà nước về giáo dục đạo đức nghề nghiệp cũng đã làm rất triệt để nhưng những hiện tượng vừa qua còn xảy ra về đạo đức nghề nghiệp nguyên nhân chính cũng phải cân nhắc thêm. Nhu cầu khám chữa bệnh ngày càng tăng, đáp ứng nhu cầu còn hạn chế, đó cũng là điều khách quan. Nhưng cũng đã 1 cơ hội phát sinh cho những viên chức y tế không giữ được phẩm chất của mình.

Nguyễn Thị Thu Trang, Thanh Hóa

Thưa bà, theo bà vụ việc bác sỹ thẩm mỹ Nguyễn Mạnh Tường ném xác bệnh nhân xuống sông có phải là đỉnh điểm của sự tha hóa về y đức không?

Tôi đã từng nghe có người làm trong ngành y nói rằng vì chế độ đãi ngộ chưa tốt trong khi áp lực và trách nhiệm của công việc này quá lớn nên cái tâm giành cho nghề cũng giảm dần. Bà nhận định thế nào về ý kiến này?

Bà Nguyễn Thị Hoài Thu

Bất cứ hoàn cảnh và vị trí nào người thầy thuốc cũng phải rèn luyện mình như “mẹ hiền”. Lời dạy của Bác Hồ tuy đơn sơ nhưng vô cùng thâm thúy. Đây là phương châm hành động của thầy thuốc chứ không phải là khẩu hiệu treo tường. Lịch sử đã chứng kiến bao danh y khi qua đời còn để lại tiếng thơm cho đời sau.

Đành rằng hiện nay có một số thầy thuốc có biểu hiện suy thoái về đạo đức, lấy việc kiếm được nhiều tiền làm mục tiêu, làm lẽ sống nhưng xin đừng xem y đức suy thoái hết rồi. Không riêng gì y đức mà một số lĩnh vực khác cũng suy thoái như bạo hành trong gia đình, tệ nạn xã hội, cướp bóc làm người dân bức xúc. Để giải quyết vấn nạn trên, trước hết Quốc hội, Chính phủ cần rà soát lại hệ thống pháp luât xem đã đủ răn đe, ngăn chặn hành vi vô đạo đức hay chưa? Nếu đủ luật rồi thì xem xét cách thực hiện tới đâu? Trách nhiệm cụ thể thuộc về ai? Đã được xác định chưa?

Đối với ngành y tế cần rà soát lại xem chế độ với thầy thuốc như hiện nay đã đủ chưa? Còn phù hợp không? Như lương, thưởng, trực, độc hại… Đừng để công chức viện chức sống không cần lương vì đồng lương ốm đói, phải tranh thủ kiếm tiền để lo cho gia đình, con cái.

Thầy thuốc cũng là con người, đã là người thì không thể sống bằng không khí và nước lã. Phải cho họ cái ăn tử tế thì họ mới làm được việc.

Ngô Kim Trang - Hà Nội

Tôi thực sự rất cảm kích trước thông tin về những ca mổ tim từ thiện của các bác sĩ chuyên khoa Tim mạch. Trong thời gian tới GS có kế hoạch nào cho những sự kiện tương tự như này không và đối tượng hướng tới là ai, ở đâu?

GS.BS Đặng Hanh Đệ

Ở nước ta, cứ theo tính toán thì mỗi năm có khoảng 8 nghìn cháu bé ra đời với một trái tim có tật, cần phải mổ mới sống được. Việc làm từ thiện là một việc làm hết sức đáng trân trọng nhưng cũng chỉ giải quyết được một số nhỏ, còn phần lớn vẫn không có đủ tài chính để chạy chữa.

Tôi nghĩ, cần phải chi tiêu sao cho hợp lý. Việc chúng ta chữa trị cho những người bị nhiễm HIV, một căn bệnh của xã hội là rất đáng hoan nghênh nhưng cần phải phân biệt để chi đồng tiền sao cho hợp lý. Có hai kiểu mắc HIV: một loại là do vô tình như các cháu bé sinh ra mà bố mẹ đã mắc bệnh, hoặc người chồng ăn chơi sa đọa mắc bệnh rồi truyền cho vợ, hoặc những người vì công việc mà chẳng may bị thương rồi mắc bệnh. Đây là loại bệnh nhân cần dồn sức chữa trị. Còn loại do cố ý mà mắc bệnh: những người nghiện ma túy, tiêm chích. Đây là loại bệnh nhân đáng bị lên án, không cần phải mất tiền chữa trị. Nhưng hiện tại, tôi có cảm giác chúng ta không phân biệt rõ các loại đối tượng này.

Trong khi chữa cho một cháu bé bị bệnh tim bẩm sinh sẽ trở thành một công dân khỏe mạnh, có ích cho xã hội thì nguồn tài chính lại không có.

Đoàn Trang - Vĩnh Phúc

Y đức là gì, thưa ông? Ông nói sao khi không lót tay bác sĩ thì có sản phụ đã phải chịu chết oan uổng. Có phong trào "Nói không với phong bì" vậy mà bệnh viện vẫn xảy ra tình trạng đó?

Luật sư Đoàn Hữu Đủ

Y đức là đạo đức nghề y. Còn đạo đức, nói chung theo quan điểm chủ nghĩa Mac, là 1 hình thái của ý thức xã hội, bao gồm những nguyên tắc, chuẩn mực xử sự định hướng giá trị được thừa nhận. Nó có tác dụng điều chỉnh hành vi ứng xử giữa người với người, với cộng đồng, với xã hội. Đạo đức nghề nghiệp là chuẩn mực về đạo đức và chuẩn mực về chuyên môn nghề nghiệp. Theo quan điểm này thì đạo đức nghề y gọi tắt là y đức nó có chuẩn mực về đạo đức và chuẩn mực về chuyên môn y tế.

Còn phong trào “nói không với phong bì” thì chưa bao giờ có phong trào này. Bộ y tế chưa bao giờ có văn bản nào về phong trào này. Vì nói tới phong bì thì câu chuyện hết sức dài. Nó vừa là nhân văn, nhân nghĩa, nhân hậu. Vấn đề cơ bản của phong bì nó trong sáng hay đen tối. Những phong bì đen tối thì cần xóa bỏ, triệt để xóa bỏ.

Xuân Hà - Hà Nội

Bộ Y tế luôn luôn nói xử lý mạnh tay để loại trừ những thực phẩm, hóa chất độc hại để sản xuất bảo quản thực phẩm, nhưng vẫn còn nhiều cá nhân, cơ sở tồn tại, phải chăng Bộ Y tế và các cơ sở chức năng đang “bắt cóc bỏ đĩa”? 

PGS.TS Trần Đáng

Bộ Y tế luôn luôn có những biện pháp mạnh tay để loại trừ những thực phẩm hóa chất độc hại trong chuỗi thực phẩm cung cấp cho xã hội nhưng vẫn còn nhiều tổ chức, cá nhân vi phạm, tôi nghĩ đây là cái tất yếu. Bởi vì vấn đề quản lý an toàn thực phẩm không chỉ một sớm, một chiều chúng ta thực hiện được. An toàn thực phẩm là vấn đề nhạy cảm, ví dụ như nước Mỹ có luật an toàn thực phẩm từ 1906, từ cách đây hơn 100 năm, có lực lượng kiểm soát an toàn thực phẩm đầy đủ nhưng mỗi năm vẫn có 86 triệu ca ngộ độc thực phẩm với 5.000 người chết. Thỉnh thoảng vẫn xảy ra các sự cố trong an toàn thực phẩm.

Ví dụ gần đây xảy ra trong thực phẩm chức năng có chất DMAA đã gây ra 5 trường hợp tử vong và hàng trăm ca bị ảnh hưởng sức khỏe hoặc nhiều các sự cố khác. Cho nên vấn đề kiểm soát an toàn thực phẩm phải thực hiện đồng bộ 5 biện pháp an toàn thực phẩm như tôi nói ở trên thì mới hi vọng trong 1 vài chu kỳ quản lý, vấn đề kiểm soát an toàn thực phẩm mới đi vào ổn định.

Phạm Mến - Phú Thọ

Làm gì để bác sĩ ngày nay học được cách ứng xử, đạo đức nghề nghiệp như thế hệ của ông?

GS.BS Đặng Hanh Đệ

Như trên đã nói, đạo đức con người không phải tự nhiên mà có, cần trải qua một quá trình đào tạo dài lâu. Cho nên, muốn không để xảy ra những chuyện đau lòng như vừa qua tôi nghĩ, chỉ có cách thắt chặt kỷ luật hành nghề. Trong đó, vai trò của người thanh tra là cực kỳ quan trọng.

 
Ngọc Linh - Hải Phòng

Thưa ông, dư luận hiện nay đang nói nhiều về y đức nhưng không biết ngành y Việt Nam nói chung và các cơ sở y tế nói riêng có một bộ quy chuẩn nào về y đức hay không? Nếu có thì có chế tài nào quy định các hình thức xử phạt nếu vi phạm hay không? Còn nếu không có quy định cụ thể thì lấy căn cứ nào để phê phán việc nhân viên ngành y vi phạm y đức?

PGS.TS Trần Đáng

Đúng là hiện nay dư luận đang bàn tán nhiều về vấn đề y đức nhưng quy định để xử phạt khi vi phạm về vấn đề y đức thì chưa được quy định cụ thể. Tuy nhiên, Bộ Y tế đã ban hành các tiêu chí về y đức. Các cơ sở y tế cũng đã có những tiêu chuẩn quy định về y đức nhưng các nội dung, tiêu chí đó có đi vào thực tiễn hay không, hay chỉ là quy định trên giấy thì cần phải thảo luận thêm.

Theo tôi, cần phải có xử phạt khi vi phạm tiêu chí về y đức, tránh rút kinh nghiệm hay kiểm điểm chung chung. Cần phải quy định cụ thể, ví dụ, nếu anh để cho một sản phẩm không an toàn vi phạm các tiêu chuẩn được lưu thông ra ngoài thị trường thì anh phải xử phạt như thế nào thậm chí có phải cách chức hay không.

Kiều Nga - Hà Nội

Ngành y đầu vào rất cao, đào tạo kỹ tại sao y đức lại kém phải chăng do giáo dục?

Luật sư Đoàn Hữu Đủ

Ngành nào cũng vậy, người tốt rất nhiều nhưng người xấu cũng có. Tuy nhiên, ở ngành y, đồng thời với việc đào tạo về chuyên môn, thi tuyển đầu vào các trường trong ngành y rất cao, quá trình học cũng rất dài, hình thức học thì nhiều. Tuy nhiên, đi đôi với giáo dục, đi đôi với đào tạo về chuyên môn, việc giáo dục về đạo đức nghề nghiệp trong các nhà trường ngay từ khi vào đầu khóa học và khi được thi tuyển đầu vào các cơ quan, trong quá trình công tác, được giáo dục thường xuyên liên tục về đạo đức nghề y. 

Bùi Thanh Thảo, TP Ninh Bình

Chính thức thì tôi chưa đọc báo nào đưa tin Bộ trưởng Tiến nói "Tôi xin lỗi gia đình chị Huyền". Có phải vì bà Tiến không cần nói câu xin lỗi tới người đã khuất và gia đình họ?

Bà Nguyễn Thị Hoài Thu

Khi nghe thông tin về việc bác sĩ Tường, môt thẩm mỹ làm bệnh nhân tử vong mà đem xác ném xuống sông Hồng, bản thân tôi cũng như hàng triệu người Việt Nam nghe tin đó như sét đánh ngang tai. Cảm xúc thì nhiều cung bậc khác nhau nhưng chung quy lại là không thể tưởng tượng và không dám hình dung một bác sĩ lại làm việc đó. Cho dù một cơ sở thẩm mỹ có giấy phép đàng hoàng vẫn có thể có rủi do nhưng nếu người bác sĩ hay kỹ thuật viện có lương tâm thì không ai xử sự như vậy cả. Hoặc như vụ cả mẹ và con tử vong bất thường trong bệnh viện, tiêm chủng làm trẻ tử vong…liên tiếp xảy ra trong thời gian gần đây gây bức xúc trong dư luận và cả giới y học trong nước.

Theo tôi những việc đó đã xảy ra cho dù có ngàn lời xin lỗi hay vạn lời chia buồn cũng chỉ là an ủi. Tục ngữ Việt Nam có câu “đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại”. Hơn lúc nào hết, trong lúc này mọi người hãy bình tĩnh, đừng đổ lỗi cho nhau, tự mỗi người có liên quan, mỗi ngành, mỗi cấp tự nhận trách nhiệm trong phần việc, vai trò của mình. Tránh tình trạng “mất bò mới lo làm chuồng”. Hiện nay tuy chưa kiên cố nhưng “chuồng” đã có, đó là hệ thống pháp luật, tại ta sơ hở không làm đến nơi đến chốn, thiếu kiểm tra chứ cơ sở thẩm mỹ chui ngay trước mắt chứ đâu phải ở vùng sâu vùng xa.

Trịnh Văn Mão - Hà Nội

Nhiều người cho rằng chất lượng ngành y và đặc biệt là y đức của những người trong ngành đang bị suy thoái. Ông nghĩ gì về điều này, và phải có những biện pháp gì để cải thiện niềm tin của nhân dân với ngành y?

Nhà thơ Vũ Quần Phương

Khi trả lời các câu trên, tôi đã đề cập đến vấn đề này. Tôi chỉ bổ sung là để nhân dân có lại niềm tin đối với ngành y thì chúng ta phải làm điểm rồi mới mở rộng ra diện được.

Trước hết là phải có những bệnh viện đầu ngành chịu trách nhiệm nâng cao năng lực chữa bệnh cho những tuyến dưới, ví dụ Bệnh viện Việt Đức phải giúp bệnh viện tỉnh, huyện làm tốt những phẫu thuật họ được phép làm. Hiện nay, công tác kiểm tra chuyên môn chưa được tốt bằng thời chiến tranh.

Riêng với các phòng khám tư nhân, phải nói là họ có công, có đóng góp là giải tỏa cho bệnh nhân dồn về các bệnh viện lớn, đây là điều đáng được ghi nhận. Nhưng Bộ Y tế cũng cần kiểm tra, bổ túc chuyên môn cho họ nhưng không để tự phát. Về mặt chuyên môn, phải coi các bệnh viện tư là yếu tố phục vụ cộng đồng nên không thể buông thả. Tuy nhiên, Bộ Y tế có vẻ đang buông thả điều này.

Tôi từng chứng kiến bệnh viện tư dối bệnh nhân khi chụp X quang, đưa ra 1 tấm phim không phải của bệnh nhân nhưng không ai kiểm tra cả.

Hiện nay tình trạng quá tải phổ biến ở bệnh viện lớn, muốn giảm tải thì không chỉ mở rộng bệnh viện lớn mà còn phải nâng cao chất lượng của bệnh viện nhỏ như tỉnh, huyện. Cái này bộ y tế có làm nhưng hiệu quả chưa được đánh giá chính xác, như việc đưa bác sĩ tuyến trên về giúp tuyến dưới.

 
Bùi Đào - Hà Nội

Thưa Giáo sư, tôi đọc những bài viết của Giáo sư, thấy nhiều bài rất hay nói về các chức danh trong khoa học. Ở Việt Nam hiện nay, nói riêng trong ngành y thì hình như cứ làm lãnh đạo là đều có học hàm, học vị Giáo sư, Tiến sỹ gì đó… Theo ông, đó có phải là một sự lãng phí không (lãng phí về tay nghề chuyên môn, về chức danh, hay lãng phí vị trí lãnh đạo đó…)? Tiêu chuẩn để lựa chọn lãnh đạo trong ngành y ở Úc là gì, thưa ông?

GS Nguyễn Văn Tuấn

Ở Việt Nam có một xu hướng thú vị là người ta đặt ra những tiêu chuẩn về học vị và học hàm cho những chức danh hành chính và quản lí. Do đó, hệ quả là nhiều bác sĩ phải đi học để có những văn bằng như tiến sĩ và phấn đấu để có học hàm như giáo sư, phó giáo sư. Văn bằng tiến sĩ và các chức danh học thuật đó chủ yếu là thuộc về lĩnh vực học thuật và nghiên cứu khoa học. Thế nhưng ở Việt Nam, văn bằng tiến sĩ và học hàm đó là cứu cánh nhưng cũng là phương tiện để họ tiến vào những vị trí quản lí hay nói nôm na là “làm quan”.  Xu hướng làm quan này làm phí nhân lực cho nghiên cứu khoa học.  Hệ quả là Việt Nam có rất ít công trình nghiên cứu y khoa trên các tập san y khoa quốc tế. Ngay cả số công trình trên các tập san quốc tế thì phần lớn (gần 90%) là do ngoại lực chứ không phải nội lực.  Việt Nam có nhiều giáo sư, tiến sĩ trong ngành y, nhưng đóng góp cho khoa học thì còn rất khiêm tốn.

Ở Úc, tiêu chuẩn lãnh đạo còn tuỳ thuộc vào uy danh của trường hay bệnh viện. Tôi có thể nói ở viện tôi (Viện Y khoa Garvan) thì tiêu chuẩn tuyển lãnh đạo khá rõ ràng: đó là người có viễn kiến (vision) và chiến lược để thực hiện viễn kiến đó; phải chứng minh được có khả năng lãnh đạo và quản lí; phải có một thành tích nghiên cứu xuất sắc đứng vào hạng 1% trong chuyên ngành trên bình diện thế giới.  Đó là những tiêu chuẩn về chiến lược, kĩ năng lãnh đạo, và thành tích khoa học. Nhưng tôi nghĩ rất khó so sánh hay áp dụng tiêu chuẩn của các nước phương Tây cho Việt Nam vì những khác biệt về văn hoá, thể chế, và môi trường học thuật.

Nguyễn Tiến Mạnh - Hà Nội

Hiện nay, mọi mũi nhọn đều hướng về bộ trưởng y tế Nguyễn Thị Kim Tiến. Theo ông, điều đó có công bằng?

Nhà thơ Vũ Quần Phương

Tôi thấy không công bằng. Những khuyết điểm của ngành y hôm nay là một quá trình của nhiều chục năm. Tuy nhiên, người đứng đầu ngành thì phải có trách nhiệm với tất cả những thành bại của ngành. Tài năng của một nhà quản lý là yếu tố rất quan trọng cho công tác chỉ đạo. Ví dụ bác sĩ Phạm Ngọc Thạch học ở Pháp, lấy vợ đầm nhưng khi làm Bộ trưởng y tế Việt Nam, ông có đề xuất làm 3 công trình vệ sinh cơ bản, nghe rất tầm thường như hố xí, giếng nước, nhà tắm. Hồi ấy chúng tôi là sinh viên, rất than thở vì chủ trương này, chúng tôi còn làm ca dao chế giễu là: "6 năm bệnh xá, bệnh sàng/ mảnh bằng đỏ chót xuống làng ủ phân”. Nhưng sau này tôi thấy chính giếng nước, hố xí hợp vệ sinh đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt bệnh tật của cả nước, như chữa được những bệnh giun sán, giun chui ống mật, mắt toét… Đó là tầm nghĩ của Phạm Ngọc Thạch.

Hồi chiến tranh, bộ trưởng nói Mỹ cấp cứu chiến thương bằng trực thăng, làm sao ta phải nhanh bằng Mỹ. Ta phải cấp cứu tại chỗ (ta chui từ hầm lên, địch chở trực thăng tới), cho nên mỗi  chiến sĩ, mỗi vệ sinh viên đều phải biết cách bó nẹp và chống choáng. Chỉ một sáng kiến này đã cứu sống được rất nhiều chiến thương.

Cũng như ở Tây Ban Nha thế chiến 2, có 1 chủ trương là bó bột kín tất cả các vết thương hở để chuyển về bệnh viện cũng đã cứu được rất nhiều thương binh. Cho nên chủ trương của người quản lý rất cần khoa học nhưng cũng rất cần thực tiễn.

Bộ trưởng Tiến có thể chưa hội đủ các yếu tố đó, cần cho bà có thời gian, nếu có trách thì trách cơ quan đề bạt bà ấy hơi vội. Còn những ứng xử của bà trong một số trường hợp mà dư luận phàn nàn thì tôi lại cho là đây chỉ là yếu tố phụ.

Nguyễn Thế Nam - TP HCM

Theo ông, Bộ Y tế hiện tại có cần một liều thuốc thật đắng để chữa những ung nhọt đang ngày một tràn lan trên cơ thể ngành hay không? Thành phần của liều thuốc này là gì?

PGS.TS Trần Đáng

Theo tôi, hiện nay Bộ Y tế cũng đang có nhiều biện pháp để chữa tiêu cực, đó là những liều thuốc đắng để chữa những u nhọt của ngành y tuy nhiên liều lượng của những loại thuốc đắng này chưa đủ để tiêu diệt các mầm bệnh ung nhọt tiêu cực và ngăn chặn chúng. 

Nguyễn Thiện Viễn - Nha Trang

Giả sử luật sư được mời bào chữa cho bác sĩ Tường, ông có nhận lời không? Tại sao?

Luật sư Đoàn Hữu Đủ

Tôi không được phép bào chữa vì tôi là luật sư nhưng đang là công chức. 

Nam Phong - Nghệ An

GS nghĩ thế nào về chuyện nhận phong bì của bác sĩ hiện nay? Điều đó có đánh giá y đức của một bác sĩ? Người nhà của ông có chia sẻ gì khi đi bệnh viện phải đưa phong bì cho bác sĩ?

GS.BS Đặng Hanh Đệ

Khi con gái tôi vào bệnh viện sinh em bé tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương, các bác sĩ ở đó đều biết tôi và đều gọi tôi là thầy. Tuy nhiên, sau khi con tôi “mẹ tròn, con vuông”, tôi cũng đến cám ơn các bác sĩ đó. Có người nói rằng: Sao thầy lại làm thế? Tôi trả lời: Đây là cái lệ của xã hội. Tôi không thể làm khác được. Chỉ có điều, khi mình cảm ơn thì quan trọng nhất vẫn là cách cho chứ không phải của cho.

Còn trong thời kỳ khi tôi đang làm việc, rất nhiều bệnh nhân đã đưa phong bì cho tôi với một tấm lòng và thái độ vừa chân thành, vừa lo lắng vì họ không biết người nhà họ đi mổ tim sẽ ra sao. Lúc đó, nếu tôi không nhận, trả lại thẳng thừng thì chắc chắn cả bệnh nhân lẫn người nhà đêm hôm đó không thể ngủ được và sáng hôm sau, khi lên bàn mổ, quả tim sẽ đập loạn xạ. Cho nên, tôi rất chân thành và nhận phong bì của gia đình người bệnh. Nhưng trước khi ra viện, tôi thường mời người nhà bệnh nhân vào phòng và trao lại phong bì này.

Mặt khác, chuyện nhận phong bì của các bác sĩ phải phân biệt: tuyệt đối không được gợi ý hoặc mặc cả với bệnh nhân. Còn sau khi người bệnh khỏe, họ có tỏ lòng cảm ơn thì đó tôi cho là sự văn minh hoặc văn hóa của xã hội.

Dương Phan Anh - Du học sinh

Người ta thường hay nhắc tới 2 từ "y đức" khi xảy ra những chuyện không hay liên quan tới những vị bác sĩ. Nhưng càng ngày, 2 từ này càng được nhắc tới nhiều và những vụ việc không mấy hay ho của ngành y cũng theo đó mà tăng lên. Theo ông, nguyên nhân là vì đâu?

PGS.TS Trần Đáng

Đúng là người ta hay nhắc tới từ “y đức” khi có sự kiện gì xảy ra đối với các bác sỹ nhưng theo tôi nghĩ, chữ “y đức” phải được nhắc tới không phải chỉ khi có hiện tượng xảy ra mà cần phải nhắc tới thường xuyên trong suốt ngày làm việc, trong suốt tuần làm việc, tháng làm việc và trong suốt những năm làm việc của người thầy thuốc. 

 
Nguyễn Thu Bình - Hải Dương

Không ít lần tôi chứng kiến cảnh tượng người nhà bệnh nhân dấm dúi cho bác sĩ, y tá tiền lúc khám chữa bệnh, nào là tiền tắm cho con, tiền bồi dưỡng tiêm, tiền ca mổ, tiền cắt amidan...Thật đau xót nếu đó chỉ là những người dân nghèo ở tỉnh lẻ lên thành phố chữa bệnh, họ làm gì có tiền chữa bệnh thì lấy đâu tiền mà đút lót. Giờ nhắc đến bệnh viện, người dân đều sợ. Nhưng họ làm gì có cơ hội lựa chọn nào khác đâu. Xin cho hỏi, nếu gặp trường hợp bác sĩ dưới cấp mình nhận tiền "bồi dưỡng” của người nhà bệnh nhân, ông sẽ xử lý như thế nào? 

GS.BS Đặng Hanh Đệ

Tôi luôn luôn căn dặn trong khoa là phải làm việc với tấm lòng của mình, tuyệt đối không được mè nheo nên khi ra viện, người ta có biếu mình thì mình đoàng hoàng mà nhận, không việc gì phải dấm dúi.

Nguyễn Ngọc Khiêm - Hà Nội

Phòng Y tế Hai Bà Trưng, Sở Y tế Hà Nội, cụ thể ai sẽ là người phải chịu trách nhiệm về phòng khám Cát Tường hoạt động chui? Họ có bị cách chức không?

Luật sư Đoàn Hữu Đủ

Trách nhiệm chính thuộc về Phòng Y tế Hai Bà Trưng. Còn có bị kỷ luật không còn phải đối chiếu theo quy định của pháp luật.

Diệu Linh - Hà Nội

Theo ông, những “căn bệnh” nguy hiểm nhất của y tế Việt Nam hiện nay là gì? Cội rễ của những căn bệnh này là do đâu? Có “thuốc” nào chữa trị dứt điểm được không?

GS Nguyễn Văn Tuấn

Tôi phải nói trước rằng tôi không làm việc trong nước nên chỉ có thể nói theo cái nhìn của người ngoài cuộc, và có thể cái nhìn đó không chính xác, thậm chí sai. Theo tôi, ngành y tế ở trong nước có những vấn đề nổi cộm: quá tải, chi phí điều trị cao so với thu nhập và đạo đức nghề nghiệp. Tình trạng quá tải đã xảy ra khá lâu, nhưng cho đến nay vẫn chưa được khắc phục. Chi phí điều trị ở Việt Nam tuy còn thấp nếu tính bằng đôla, nhưng không thấp đối với người nghèo. Tôi đã từng biết có người tự tử chết vì cái toa thuốc chưa đến 1 triệu đồng. Mở bất cứ tờ báo nào, theo dõi bất cứ diễn đàn nào, chúng ta cũng đều thấy đề cập đến vấn đề đạo đức trong ngành y.

Hệ quả là ngành y đáng mất sự tin tưởng ở một bộ phận lớn công chúng. Những người có điều kiện tài chính đều chọn điều trị ở nước ngoài. Ngay cả một số quan chức cao cấp cũng được điều trị ở bệnh viện nước ngoài. Câu hỏi “do đâu” là một câu hỏi đắt giá và khó có thể nói đầy đủ trong một bài viết. Tôi nghĩ “trái tim” của bất cứ vấn đề gì là con người. Khi nói “con người” tôi muốn nói đến khai khía cạnh: chuyên môn và phẩm chất. Có thể nói rằng sự phát triển ngành y và đào tạo trong ngành y không/chưa theo kịp sự gia tăng về nhu cầu sức khỏe.

Một yếu tố tôi nghĩ đến là năng lực quản lí. Rất dễ dàng thấy mỗi khi có “sự cố” xảy ra, thì các quan chức thường hành xử bằng thanh tra và … chỉ thị. Chỉ thị qua công văn trên giấy tờ. Cấp trên cho rằng đã chỉ thị cấp dưới, và cấp dưới lại chỉ thị cho cấp thấp hơn, v.v. cuối cùng thì người thực tế làm ít mà người chỉ thị thì khá nhiều. Hình như người ta cho rằng đã ra chỉ thị hay đã ra nghị định gì đó là xong phần việc của họ, còn thực hành hay không là chuyện khác. Đó là một mô hình, một loại tư duy quản lí rất lạ lùng.

Nguyễn Thị Minh Ngọc - Hà Nội

Có nhiều ý kiến cho rằng tình trạng y đức xuống cấp của một bộ phận y bác sĩ không thể đổ hết trách nhiệm quản lý lên Bộ trưởng Bộ Y tế mà tình trạng này xuất phát từ trong môi trường đào tạo, từ môi trường làm việc và cả những tác động xung quanh. Ông có đồng tình không? Ý kiến của ông là gì?

PGS.TS Trần Đáng

Đúng như vậy, vấn đề một số vi phạm về y đức và các hiện tượng tiêu cực xảy ra ở các cơ sở y tế không thể đổ lên đầu Bộ trưởng được mà đó chính là trách nhiệm quản lý của những người đứng đầu tại cơ sở y tế đó. Điều này lại càng thấy rõ việc tuyển chọn, bổ nhiệm cán bộ đứng đầu của các cơ sở y tế cần phải có tiêu chuẩn.

Nguyễn Hải Đăng - Cầu Giấy

Làm thế nào để đi bệnh viện hết cảnh phải đưa phong bì mới được chữa trị nhiệt tình?

Luật sư Đoàn Hữu Đủ

Trong quy tắc ứng xử của ngành y đã quy định tại điều 2, khoản 2, điểm a là viên chức y tế không được làm: Hành vi tiêu cực, lạm dụng nghề nghiệp để thu lợi trong quá trình phục vụ chăm sóc người bệnh như biểu hiện ban ơn, có thái độ, cử chỉ gợi ý nhận tiền, quà biếu của người bệnh và gia đình người bệnh.

Trần Thị Cẩm Giang - Huế

"Là một nhà thơ, có tâm hồn lãng mạn, hẳn ông phải thường xuyên thấy xúc động trước hoàn cảnh của những bệnh nhân. Nhưng phải chăng đại đa số y bác sỹ do tiếp xúc thường xuyên nên đang quá lãnh cảm với nỗi đau của người khác? Ông nghĩ thực trạng là có đúng?"

Nhà thơ Vũ Quần Phương

Để làm một thầy thuốc giỏi cần phải có cách suy nghĩ sâu sắc việc đời. Cũng như một nghệ sĩ tài năng làm sao mỗi lần ra sân khấu đứng trước khán giả vẫn cứ hồi hộp như lần diễn đầu tiên. Mỗi lần ký một biên bản tử vong, người thầy thuốc cũng cần xao xuyến như lần đầu họ ký. Điều đó là cơ sở để tạo nên những thầy thuốc giỏi. Sự chai lòng đi trước đau khổ của con người thì làm ngành gì cũng không giỏi, kể cả làm thầy thuốc, thầy giáo hay làm thơ.

Thanh Trà - Sinh viên Đại học Sư phạm Hà Nội

Từng là lãnh đạo của trong Bộ Y tế, đã lần nào GS chứng kiến của cấp dưới của mình có biểu hiện lệch lạc, suy thoái đạo đức nghề nghiệp chưa? Và có đã từng xử lý ai chưa?

PGS.TS Trần Đáng

Tôi cũng đã từng công tác trong cơ quan Bộ Y tế, cũng đã gặp một vài hiện tượng lệch lạc, suy thoái đạo đức nghề nghiệp và cũng đã xử lý rất nghiêm khắc những trường hợp như thế. 

 
Độc giả giấu tên

 Ông đã bao giờ gặp trường hợp bác sĩ khi phẫu thuật, run sợ mà làm chết bệnh nhân chưa?

PGS.TS Trần Đáng

Tôi cũng đã gặp trường hợp bác sỹ phẫu thuật do run sợ mà làm chết bệnh nhân, nhất là các bác sỹ còn trẻ chưa kinh qua phẫu thuật nhiều lần. Điều này phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi con người. Trong chiến tranh, chúng tôi cũng đã gặp những trường hợp như vậy. 

Phương Trang - Hà Nội

Theo ông, sự suy thoái về y đức có phải chỉ vì 1 chữ "TIỀN"?

GS.BS Đặng Hanh Đệ

Đúng. Sự suy thoái về đạo đức ngành y một phần chính là do đồng tiền. 

Quyết Trung - Quảng Trị

Ông nghĩ sao về những sự việc tương tự như vụ vắc-xin ở Quảng Trị, gây ra nhiều cái chết thương tâm cho các trẻ em vô tội?

Nhà thơ Vũ Quần Phương

Ở đây có vấn đề của khoa học, những kiến thức của chúng ta, cách kiểm tra, đánh giá của chúng ta về chất lượng của vắc-xin, cách tiêm chủng đã tin cậy được chưa?

Thứ hai nữa là tinh thần trách nhiệm của Bộ và cả cơ sở sau những thất bại này, chúng ta đã rà soát, cải tiến quy chế và kỷ luật cán bộ như thế nào để sự việc được tiến lên?

Thúy Ngà - Sinh viên

Thưa ông, ông đã bao giờ làm thơ về 2 từ "y đức". Nếu có ông có thể chia sẻ với mọi người được không?

Nhà thơ Vũ Quần Phương

Tôi làm thơ về ngành y không nhiều, nhưng ở những bài đã làm thì chủ yếu cũng là ca ngợi y đức.

Việt kiều tại Mỹ

Con phạm tội, bố mẹ thường đứng ra xin lỗi, bồi thường cho gia đình bị hại. Tôi nghe nói Bệnh viện Bạch Mai chỉ gọi điện chia buồn, gia đình bác sĩ Tường cũng không tới chia sẻ với gia đình nạn nhân. Ông đánh giá thế nào về trường hợp này?

PGS.TS Trần Đáng

Trường hợp vụ bác sỹ thẩm mĩ ở Bạch Mai theo tôi nghĩ đây là một trường hợp cá biệt. Bệnh viện Bạch Mai cần phải đến gia đình chia buồn và xin lỗi – đấy cũng là y đức của một bệnh viện. 

Phùng Quang Vinh - Hà Nội

Một thạc sĩ, bác sĩ lại có cách phi tang bệnh nhân như Nguyễn Mạnh Tường, GS có nghĩ được không?

GS.BS Đặng Hanh Đệ

Thực sự là không thưởng tượng nổi. Vì vậy, khi trả lời trên VTV1, tôi có ví hành động đó là hành động của một tên kẻ cướp sau khi gây ra sự việc thì tìm cách phi tang.

Bích Liên - Phú Thọ

Theo Giáo sư, trong trường hợp làm chết bệnh nhân trong quá trình phẫu thuật, nhất là tại các cơ sở chữa bệnh tư nhân, thì người bác sĩ lúc đó nên làm gì, không nên làm gì cho phù hợp với y đức?

GS.BS Đặng Hanh Đệ

Bác sĩ là nghề cứu người nên khi chẳng may xảy ra việc gì có hại cho sức khỏe của người bệnh thì điều trước tiên phải nghĩ đến sức khỏe và tính mạng của người đó. Hippocrate đã nói: “trước hết là không được làm điều gì có hại đối với người bệnh”.

Bùi Văn Hiệp - Hà Nội

Thưa Giáo sư, nếu quy trách nhiệm về hiện trạng ngành y Việt Nam hiện nay (sau hàng loạt bê bối như nhân bản kết quả xét nghiệm ở Bệnh viện Hoài Đức, sai sót khi tiêm vắc xin khiến trẻ tử vong) cho một số cá nhân thì có chính xác không? Theo ông, chỉ thay đổi một vài cá nhân thì có thay đổi được hiện trạng không?

GS Nguyễn Văn Tuấn

Tôi nghĩ mỗi sự việc đều có nguyên nhân đặc thù đằng sau mà có lẽ người ngoài như chúng ta khó mà biết được. Vụ “nhân bản xét nghiệm” có thể đã xảy ra từ lâu và ở nhiều nơi nhưng chỉ mới bị phát hiện ở một bệnh viện. Đó là cách mà người ta “làm tiền” bảo hiểm. Cũng có thể xem đó là một hình thức ăn cắp một cách có hệ thống, và người bệnh chính là nạn nhân vì người bệnh chi trả cho các phí tổn đó.

Vụ tiêm vaccine dẫn đến tử vong cho vài trẻ em thì quả là một “tai nạn” rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng là vì dẫn đến tử vong cho cả chục trẻ em. Ấy thế mà có người xem đó là một mức độ rủi ro có thể chấp nhận được. Thật là khó hiểu và khó chấp nhận lí luận “rủi ro có thể chấp nhận” khi hàng chục trẻ em chết vì tiêm vaccine hay tiêm nhầm vaccine!

Những sai sót hay tai nạn vừa đề cập xảy ra là đáng tiếc, nhưng tôi nghĩ không nên tập trung vào những cá nhân. Nói ví von một chút, ở Mĩ, khi một đội bóng đá của trường đại học thắng, người ta tìm một nhân vật tiêu biểu để vinh danh; nhưng khi đội bóng đá thua trận thì người ta cấm tuyệt đối không đổ thừa cho cá nhân, mà phải xem xét lại qui trình tại sao dẫn đến thua trận. Tương tự, khi tai nạn xảy ra chúng ta cần phảu xem xét lại hệ thống và qui trình, chứ không phải cá nhân. Hệ thống quản lí như thế nào mà để ra vụ nhân bản xét nghiệm. Qui trình tiêm chủng như thế nào để cho nhầm lẫn vaccine. Dĩ nhiên, việc truy tìm cá nhân và qui trách nhiệm sẽ làm cho nhiều người hài lòng vì tâm lí “tôi không có lỗi, họ có lỗi”, nhưng sẽ không giải quyết vấn đề đến nơi đến chốn.

 

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại