Tôi năm nay 54 tuổi, vợ tôi kém 4 tuổi và 3 đứa con của tôi đã có công việc ổn định, đứa nào cũng có nhà riêng. Các con tôi đều rất bận rộn với công việc nhưng mỗi khi bố mẹ ốm đau là luôn sắp xếp thời gian thay nhau ở bên cạnh chúng tôi.
Tuy vợ chồng tôi có lương nhưng lần nào các con đưa đi bệnh viện cũng tranh quyền được trả tiền viện phí cho bố mẹ. Những việc làm của các con khiến vợ chồng tôi rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Sau 40 năm gặp lại bạn học, quá khứ như ùa về trong trí nhớ của chúng tôi
Tháng trước, lớp trưởng lớp 7 của tôi gọi điện báo tin họp lớp sau 40 năm ra trường. Cậu ấy bảo lần này mọi người đều có mặt đông đủ, vì vậy tôi không được thiếu.
Từng có vài lần các bạn họp lớp vào ngày tôi phải bận rộn với công việc nên không thể tham gia được. Còn có một việc nữa, đó là thu nhập của tôi không cao, đi họp lớp sợ bị bạn bè hỏi han về công việc và số tiền kiếm được, vì mặc cảm nên tôi luôn tìm mọi lý do từ chối lời mời của cậu lớp trưởng nhiệt tình.
Lần này, tôi cũng định từ chối nhưng vợ đã động viên tôi rất nhiều. Bà ấy nói tôi đã vất vả vì gia đình cả đời rồi, cũng nên nghĩ cho bản thân. Gặp lại bạn bè cũng là cơ hội để ôn lại chuyện xưa và tìm lại niềm vui. Khi đi họp lớp ai cũng mong muốn có đầy đủ các thành viên, thế nên lần này tôi cần phải đi. Vợ động viên nhiều quá nên tôi quyết định đi gặp bạn học.
Gặp lại bạn học, chúng tôi như tìm về quá khứ, ai cũng tràn ngập nụ cười trên môi. Mọi người rôm rả chào hỏi nhau và nhắc lại kỷ niệm ngày đi học. Nhiều người nhìn mặt mà hỏi ai kia, chỉ đến khi nói tên và nhắc về những chuyện cũ thì mới ôm chầm vui sướng nhận ra nhau.
Tôi nhìn một vòng để tìm lại người bạn gái cũ ngày xưa để xem cô ấy bây giờ thế nào. Nhưng tìm mãi không thấy người đâu, tôi lại gần lớp trưởng và hỏi về cô Lý. Bạn ấy buồn rầu nói là lần này họp lớp thiếu mất 7 bạn và tất cả những người ấy đều đã mất. Lý – bạn gái cũ của tôi mất cách đây một năm, do căn bệnh ung thư quái ác.
Lúc Lý nằm viện, lớp trưởng và bạn học cũng đến thăm, cô ấy nói nếu còn sống thì nhất định sẽ đến họp lớp. Thế nhưng tâm nguyện cuối đời của Lý đã không đạt được. Nghe tin bạn gái cũ và những bạn học khác lần lượt qua đời, tôi cảm thấy một sự mất mát và hụt hẫng vô cùng.
2 người bạn thành đạt khiến tôi nghiệm ra bài học để đời
Lớp trưởng bất ngờ thông báo người bạn học tên Túc sẽ tài trợ toàn bộ chi phí ăn uống của cả lớp. Còn bạn Phong sẽ tài trợ chuyến đi du lịch vào tháng 9 tới, mọi người sắp xếp thời gian gặp mặt nhau lần nữa.
Sau những tràng vỗ tay hưởng ứng dồn dập của mọi người là lời xì xào bàn tán của bạn học. Một cô bạn nói Túc số sướng, ngày đi học luôn đứng đầu lớp, trẻ tuổi đã có công ty riêng, mỗi tháng kiếm vài trăm triệu thật dễ dàng, bây giờ chúng ta nghỉ hưu còn cậu ấy vẫn đang làm giám đốc. Người bạn khác liền đáp lại, Túc thành đạt, kiếm nhiều tiền nhưng con cái chẳng đâu vào đâu.
Nghe nói các con của Túc không biết làm gì, chỉ suốt ngày lấy tiền của bố ăn chơi đàn đúm. Ở cái tuổi đáng ra phải nghỉ hưu, thế mà Túc vẫn phải nai lưng ra làm kiếm tiền chu cấp cho các con.
Tình trạng của Phong cũng chẳng khả quan hơn, từng làm quản lý thu nhập rất cao, nhà có nhiều suất đất nhưng có mỗi một đứa con mà lại hư hỏng. Cậu con trai cứ hết tiền là về đòi bố mẹ đưa tiền, nếu không sẽ dọa tự tử. Sợ con làm liều thế là Phong cứ phải cung phụng con trai.
Con cái là tương lai của bố mẹ, dù kiếm được tiền trăm tiền tỷ mỗi tháng mà con cái hư hỏng thì cũng bỏ đi. Tôi thấy bản thân thật may mắn, có vợ hiền con ngoan, tuổi già được bình yên bên con cháu dù không giàu có nhưng tâm hồn thanh thản. Đấy mới là điều quan trọng nhất khi tuổi già đến.