Tôi thực sự không biết phải làm sao nữa. Câu chuyện của tôi dài và phức tạp, tôi thực sự cần sự chia sẻ và lời khuyên từ mọi người.
Trước khi lấy tôi, chồng đã có một cuộc hôn nhân khác. Họ yêu nhau lắm, thật sự rất hạnh phúc nhưng kết hôn 3 năm vẫn không có con. Bố mẹ chồng tôi gây áp lực, ép anh ấy bỏ vợ. Anh cố gắng trì hoãn gần năm trời nhưng cuối cùng vẫn phải ly hôn. Tôi còn nhớ lúc đó anh đau khổ vô cùng.
Tôi đã thầm yêu anh suốt nhiều năm rồi. Bố mẹ tôi và bố mẹ anh là đối tác làm ăn nên tôi có cơ hội gặp anh khá thường xuyên. Tuy nhiên, trong tất cả những lần gặp gỡ, anh chưa bao giờ để ý đến tôi cả. Tôi cứ như là không khí với anh vậy. Nói chính xác hơn, mối quan hệ của chúng tôi chỉ đơn thuần là "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình".
Sau khi người đàn ông tôi yêu ly hôn, tôi vẫn muốn đến với anh ấy nhưng bố mẹ phản đối kịch liệt, bảo rằng một cô gái như tôi sao phải lấy người đã qua một đời vợ. Họ lo lắng cho tương lai của tôi, cho rằng tôi sẽ phải trả giá rất lớn khi chạy theo người không có tình cảm với mình.
Bất chấp lời can ngăn, khuyên nhủ của bố mẹ, tôi vẫn cứ ngoan cố theo đuổi anh, kết quả đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt. Song, có lẽ vì tôi quá mê muội nên cứ bám riết lấy anh không buông. Tôi cũng cố gắng lấy lòng bố mẹ anh, luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiếu thảo, khiến bố mẹ anh vừa lòng đẹp ý. Nhờ sự kiên trì và cả sự giúp đỡ của bố mẹ anh, tôi cuối cùng cũng lấy được anh.
Tôi nghĩ, có lẽ với tình yêu và sự tận tụy của mình, mình có thể làm anh ấy hạnh phúc, có thể xoa dịu nỗi đau trong trái tim anh ấy. Giờ đây, tôi nhận ra mình đã ngây thơ biết bao. Thời điểm nói lời hẹn thề trong đám cưới, tôi tưởng mình đã thắng cuộc, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó mới chính là lúc tôi thua cả ván cờ hôn nhân.
Từ khi cưới đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm nhận được chút tình cảm nào từchồng. Mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi cảm thấy mình chìm sâu hơn vào vũng lầy của sự cô đơn và tuyệt vọng. Anh ở đó, bên cạnh tôi nhưng lại xa xôi đến vô tận. Tôi đã cố gắng hết sức để làm ấm trái tim lạnh giá của chồng nhưng dường như càng cố gắng, tôi càng đẩy anh ra xa hơn.
Sau hơn một năm kết hôn, tôi sinh con gái, hai năm sau nữa thì sinh con trai. Sau khi có con trai, chồng tôi lập tức đòi ngủ riêng và nói một câu khiến tôi đau đến cùng cực: "Anh cưới em chủ yếu là để sinh con, em biết thừa cả đời này anh chỉ yêu một mình vợ cũ". Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi vẫn cố gắng vun vén gia đình, nịnh nọt lấy lòng chồng nhưng chẳng ích gì cả. Tôi nấu những món anh ấy thích, quan tâm chăm sóc nhưng anh ấy vẫn lạnh lùng như băng. Tôi không dám kể với bố mẹ vì chính tôi đã khăng khăng đòi lấy anh, vì thấy xấu hổ, có lỗi đã không nghe lời khuyên của bố mẹ. Tôi sợ họ sẽ thất vọng và buồn.
Bây giờ, tôi phải cười gượng trước mặt mọi người nhưng mỗi khi về nhà lại âm thầm rơi nước mắt. Mọi người có biết cảm giác đó đau đớn thế nào không?
Giờ con trai tôi đã 3 tuổi. Tôi thật sự không chịu nổi nữa. Tôi cảm thấy mình đã kiệt sức rồi. Tôi muốn ly hôn, nhưng không ngờ chồng lại không đồng ý. Tôi thật sự không hiểu, anh rõ ràng không yêu tôi, vậy tại sao lại muốn níu giữ cuộc hôn nhân này?
Tôi thật sự không biết phải thế nào, nên tiếp tục cố gắng để con có một gia đình đầy đủ hay buông tay, can đảm bước ra khỏi cuộc hôn nhân để tìm lại hạnh phúc cho mình? Tôi yêu hai con lắm, nhưng không muốn chúng lớn lên trong một gia đình không có tình yêu. Tôi sợ rằng dù chọn con đường nào, tôi cũng sẽ phải đối mặt với nỗi đau và sự hối tiếc. Xin mọi người cho tôi lời khuyên!