Trong 4 anh em, chị gái tôi là người học hành giỏi giang nhất và đỗ đại học. Nhưng bố mẹ tôi không có tiền cho chị đi học, chị đã khóc rất nhiều và cầu xin gia đình chu cấp tiền cho tiếp tục việc học.
Bố rất thương chị, sức khỏe của mẹ yếu, tiền kiếm mỗi tháng chẳng được bao nhiêu, anh tôi phải nghỉ học từ cấp 2 đi làm cùng bố lo cho cả gia đình. Cho chị tôi học xong cấp 3 là một sự cố gắng lắm, không thể tiếp tục được nữa. Dưới chị gái còn tôi và em út nữa, bố không thể để chúng tôi bỏ học cấp 2.
Cuối cùng chị chỉ xin bố mẹ hơn 10 triệu và ra thành phố tự kiếm tiền để đi học. Không thể ngăn cản được quyết tâm của chị gái tôi, bố đành phải bán con bò – tài sản giá trị nhất của gia đình cho chị ấy nhập học. Những tháng sau đó chị không hỏi xin tiền bố.
Chị bảo trong lúc đi tìm phòng trọ, chị kể hoàn cảnh gia đình với bác bán phở. Thấy chị thật thà, chăm chỉ nên bác cho ở trọ miễn phí, những lúc rảnh rỗi phụ bác bán quán và rửa bát. Mỗi tháng bác ấy sẽ tài trợ tiền đóng học phí.
Nhờ lòng tốt của người phụ nữ bán phở đó mà chị tôi đã hoàn thành 4 năm đại học và ra trường với tấm bằng giỏi. Chị dễ dàng xin được công việc tốt.
Năm nay chị tôi 28 tuổi, mới lên chức trưởng phòng, bố mẹ hối thúc chị lấy chồng nhiều lần nhưng bất thành. Tuần vừa rồi, chị gái đột ngột đưa bạn trai về ra mắt làm cả nhà tôi mừng rỡ.
Gia đình tôi rất bất ngờ khi anh rể tương lai chủ động giới thiệu bản thân đang làm thợ hàn xì, thu nhập chỉ bằng số lẻ của chị gái tôi. Chênh lệch về học thức của anh chị là rất lớn nhưng sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho chị không thua kém người đàn ông khác. Anh mong bố mẹ tôi tác thành cuộc hôn nhân của 2 người.
Không nghĩ ngợi nhiều, bố tôi phản đối mối quan hệ của anh chị và khuyên chia tay. Bố bảo chị tôi có học thức, phải lấy người cùng trình độ thì hạnh phúc mới bền vững. Nếu chị cãi lời bố, lấy người không tương xứng thì đừng bao giờ về nhìn mặt ông nữa.
Để bố nói hết những bức xúc trong lòng, chị gái tôi mới nhẹ nhàng giải thích. Anh thợ hàn xì chính là con trai của bác bán phở - người đã cưu mang chị tôi suốt 4 năm học đại học. Trong thời gian ở đó, chị thấy anh có nhiều đức tính tốt nên đem lòng yêu thầm. Sau khi ra trường có công việc ổn định, chị tôi chủ động tỏ tình nhưng đều bị anh cự tuyệt vì thấy bản thân không xứng với chị.
Trước sự kiên trì theo đuổi của chị, cuối cùng anh cũng đồng ý. Nói đến đây thì chị nghẹn ngào, còn mẹ tôi không kìm được nước mắt. Bố cầm tay con rể tương lai nói lời cảm ơn gia đình đã giúp đỡ chị tôi những năm qua.
Sau đó chị gái kể về bạn trai với giọng rất tự hào và tràn ngập tình yêu. Dù bố mẹ tôi không phản đối mối quan hệ của 2 người nữa nhưng trong lòng vẫn có mối lo. Anh chị có cách biệt quá lớn về học thức liệu có hạnh phúc không?