Kể từ ngày về làm dâu nhà Sơn, Thương không để xảy ra điều tiếng gì, cô luôn chu đáo, chăm chỉ và tỏ ra rất biết điều với tất cả mọi người trong gia đình chồng.
Đặc biệt là hai nhân vật khó lường nhất: mẹ chồng và chị chồng.
Mẹ chồng Thương không phải người xấu, cũng không khó tính hay cay nghiệt.
Cô thì không phải chịu những điều quá đáng ngoại trừ việc bà có một tật khó bỏ là cái tính hay nhặt nhạnh.
Không phải nhặt lung tung ngoài đường về nhà mình mà nhặt của đứa này cho đứa kia. Lúc nào bà cũng hình thành một tư tưởng khiến Thương khó chịu, đó là: đã là chị em trong nhà phải giúp đỡ nhau, chia sẻ, đùm bọc nhau.
Khẩu hiệu mẹ chồng đưa ra Thương thấy hoàn toàn đúng. Nhưng cái cách mà bà áp dụng thì lại sai vô cùng.
Đồng ý việc người thân ruột thịt phải nghĩ cho nhau, nhất là chị em trong nhà, nhưng cái kiểu tùy tiện lấy đồ của em lúc em vắng nhà để cho chị thì Thương không tài nào chấp nhận nổi.
Ảnh minh họa.
Ngay từ hồi mới về làm dâu, Thương đã không hài lòng về việc mẹ chồng cô đánh chìa khóa riêng cho con gái.
Dù chị ấy đi lấy chồng rồi nhưng vẫn có chìa khóa nhà đẻ và về ngoại liên tục.
Nhiều khi hai vợ chồng Thương muốn đổi gió trong ngày nghỉ ở những không gian khác biệt phòng ngủ cũng bị chị chồng làm cho thất kinh.
Việc thứ 2 là dù chị chồng Thương điều kiện không quá khó khăn nhưng luôn về nhà đẻ bòn mót từng mớ rau, miếng thịt.
Mà có khi, chị ấy chưa đề cập đến mẹ chồng Thương đã nhanh nhảu đùm dúm cho con gái mang về.
Dạo gần đây, chị chồng Thương có bầu. Vì cũng khá khó khăn trong vấn đề mang thai nên sau khi cưới 4 năm chị ấy mới có tin vui.
Thế nên, mẹ chồng cô mừng lắm, nâng như trứng mỏng. Thôi thì mẹ đẻ thương con gái, bồi dưỡng cho con gái là lẽ đương nhiên và Thương chẳng hơi đâu mà đi ghen tị làm gì.
Nhưng khổ nỗi, cứ nhằm lúc cô đi làm, mẹ chồng lại lấy sữa, bánh, đồ ăn của cháu nội mang cho con gái. Mặc dù nó chẳng đáng là bao nhưng việc làm ấy vẫn khiến Thương bức xúc.
Có lần chính tai cô còn nghe rõ mẹ chồng nói với chị chồng rằng: "Con cứ cầm về mà ăn, toàn đồ xịn cả đấy.
Mẹ thấy nó mua bao nhiêu, để tủ hỏng đi thì sao. Hết thì con Thương nó tự mua cái khác. Chịu khó mà ăn cho con nó khỏe".
Đấy, thử hỏi có ai là thoải mái cho được chứ. Mà rõ ràng, bình thường Thương sống có đến nỗi nào, bồi dưỡng, mua quà cáp cho chị chồng liên tục chứ có phải không đâu.
Đỉnh điểm nhất là khi cô mang đồ ăn lên phòng cũng bị vơi đi đáng kể. Không mẹ chồng cô lấy thì còn ai vào đây.
Thương suy nghĩ rất nhiều, nếu không nói chuyện thẳng thắn với mẹ chồng thì tình hình này không biết bao giờ mới chấm dứt.
Nhưng cô lại không biết đề cập thế nào cho khéo, không cô lại mang tiếng là có miếng ăn cũng nhỏ nhen. Thật là vấn đề nan giải!
"Mẹ ơi, túi bánh con để trên bàn học thằng Tít mẹ có lấy không?", Thương hỏi mẹ chồng giọng hốt hoảng.
Bà cau có: "Mẹ lấy làm gì? Mày hỏi buồn cười!". Thương quay vào bếp lẩm bẩm: "Chết rồi, toàn bánh tẩm bả chuột, nhỡ ai không biết ăn phải thì chết".
Lúc bấy giờ, mẹ chồng Thương mới giật mình hỏi lại: "Cái gì? Sao lại có bả chuột, toàn bánh tên nước ngoài mà".
Cô thản nhiên đáp: "Vâng, nhưng mà hết hạn sử dụng rồi. Con tẩm thuốc diệt chuột vào định tối đặt bẫy quanh nhà. Mẹ không thấy con bóc dở ra rồi à?".
Ảnh minh họa.
Như một phản xạ rất đỗi tự nhiên, mẹ chồng Thương vồ vội lấy điện thoại gọi điện cho con gái. Đúng là những dự đoán của cô chẳng sai chút nào.
Khi mẹ chồng Thương còn đang ú ớ thì cô lại đứng bên cạnh bồi thêm: "Còn mấy gói thức ăn cho chó nữa cơ.
Chị bạn làm cùng con mới bán nên con mua ủng hộ". Khỏi phải nói biểu cảm của mẹ chồng Thương lúc ấy thế nào. Cô phải cố nén cười vì sự sợ hãi của hai mẹ con nhà họ.
Đấy chỉ là màn kịch nhỏ Thương dựng lên thôi, chứ cũng chẳng có bánh tẩm thuốc chuột hay thức ăn chó nào.
Nhưng cô vẫn phải làm căng lên để mẹ chồng bỏ cái tính xấu ấy.
Nhân tiện Thương có cớ dặn dò mẹ chồng: "Đồ con mua, mẹ lấy làm gì thì mẹ cứ bảo con, chẳng may như hôm nay thì khổ. Lúc đấy mang tiếng đồ ăn con mua mà thành ra mẹ lại là người vô tình hại chị".
Chẳng phải nói gì nhiều, từ sau hôm đấy mẹ chồng Thương không dám động đến những đồ mà cô mua về nữa.
Nói gì thì nói, bà vẫn còn nhiều cái ngờ ngệch lắm, thành ra cũng dễ tin người nên chỉ một sự cố nhỏ thế thôi là đã sợ lắm rồi.