Mạc Can không phải ngôi sao quá lớn trong làng giải trí. Ông chỉ quen mặt với khán giả qua một vài bộ phim cũ, qua cuốn tự truyện Tấm ván phóng dao và những cống hiến thầm lặng khác.
Nhưng chính những người nghệ sĩ như Mạc Can lại làm nên một góc đẹp của showbiz Việt - một góc không ồn ào hào nhoáng, nhưng đậm chất nghệ sĩ phóng khoáng, hào sảng và đáng trọng!
Ông lão nghèo và sự kiêu hãnh của người nghệ sĩ
Giờ đây có lẽ sẽ chẳng mấy người nhắc tới Mạc Can nếu như ông không bất ngờ nhập viện. Giữa quay cuồng MV, scandal, thị phi mỗi ngày, ít người còn nhớ tới người nghệ sĩ già của cả chục năm về trước?
Mạc Can không phải ngôi sao hạng A, cũng không phải nghệ sĩ lớn, nhưng ông là một người làm nghệ thuật đáng được trân trọng và yêu quý.
Nhưng ngay trong thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, Mạc Can lại khiến nhiều người phải nhìn lại giới nghệ sĩ và làng giải trí - nơi ông cũng là một người trong đó - bằng một cặp mắt khác: Thì ra trong thế giới phù phiếm xa hoa đó vẫn còn những người nghệ sĩ đặc biệt, giống như Mạc Can!
Nhập viện bởi tuổi già, bệnh tật, nhưng Mạc Can vẫn luôn tếu táo, lạc quan. Khí chất của người làm nghệ thuật vẫn cứ hiển hiện rõ trong nụ cười, cách nói chuyện hay từng cử chỉ của ông cụ tuổi xưa nay hiếm.
Nhất định không chịu nhận mình bệnh tật, chỉ kể đơn giản rằng "tôi ngủ quên trên xe", Mạc Can khiến nhiều khán giả rưng rưng xúc động. Vài ngày ông nhập viện không con cái, không người thân chăm sóc, căn bệnh xuất huyết dạ dày hành hạ nhiều năm, nhưng không một ai thấy được nửa lời than vãn, trách móc của Mạc Can.
Nhìn nụ cười lạc quan này, ai dám nghĩ lão nghệ sĩ Mạc Can đang mang trong mình căn bệnh xuất huyết dạ dày lâu năm và sống nay đây mai đó, vì ông không có nhà cửa.
Người nghệ sĩ già ấy vẫn khảng khái và giàu lòng tự trọng. Ai cũng biết ông nghèo, thậm chí nhiều năm nay ông lang bạt đó đây và phải sống bằng tiền trợ cấp.
Nhưng cái cách ông khoát tay "chuyện đời tư mình kể làm gì" hay giải thích "tôi ở mỗi nơi một lúc để tìm cảm hứng viết lách" vẫn là của một người nghệ sĩ theo đúng nghĩa!
Ông không quên cảm ơn khán giả, cảm ơn những người quan tâm mình, trấn an họ theo đúng phong cách Mạc Can: "Tui hứa sau lần này không bệnh nữa".
Câu chuyện mưu sinh khổ sở được ông "giấu biệt" đi đâu đó, nỗi cô đơn mệt mỏi lúc tuổi già cũng được ông tự an ủi bằng sự quan tâm của người dưng. "Thằng bán điện thoại nó mến tui lắm", "tui có người quen ở chỗ này, chỗ nọ"...Những câu chuyện đời thường cứ được ông lão nghệ sĩ hồn nhiên kể.
Hành động khiến triệu người rơi nước mắt
Trong thâm tâm của mình, Mạc Can chưa bao giờ quên ông là nghệ sĩ, và đã là nghệ sĩ thì luôn phải cho khán giả thấy những gì tốt đẹp nhất của mình...
Và Mạc Can đã làm được điều tuyệt vời đó. Hình ảnh của người nghệ sĩ trong ông vẫn hiện lên đẹp đẽ, xúc động và đáng trân trọng trong mắt rất nhiều khán giả. Đó là sự hào sảng, tự trọng và luôn nhớ rằng mình có bổn phận với sự yêu thương từ công chúng.
Cách Mạc Can lựa chọn để thực hiện bổn phận của người nghệ sĩ với tình yêu của khán giả không chỉ nằm ở lời cảm ơn trên giường bệnh, không chỉ là nụ cười lạc quan trong bệnh tật, mà còn cả trong cách ông sẻ chia với người đồng nghiệp Mai Trần.
Trong ý thức của Mạc Can, ông vẫn là nghệ sĩ và phải sống đúng với tình yêu thương mà khán giả đã dành tặng cho mình
Rất nhiều người rơi nước mắt vì xúc động và ngỡ ngàng khi biết ông cụ đã lẳng lặng chia luôn số tiền mình được giúp đỡ cho người đồng nghiệp cùng chung cảnh ốm đau.
Bởi Mạc Can nào có khá giả gì? Vài triệu bạc đối với nghệ sĩ khác không lớn, nhưng với Mạc Can, đó có thể là nửa tháng chi tiêu.
Có người bảo, nếu cụ Mạc Can kể khổ, kể thật hoàn cảnh của mình, chắc khán giả và Mạnh Thường Quân sẽ còn giúp đỡ rất nhiều. Nhưng ông cứ một mực khẳng định "tui không bệnh tật gì", "tui khoẻ re" thì e là hơi khó.
Có điều, đó cũng lại là sự lựa chọn của Mạc Can. Ông chọn làm nghệ sĩ, chứ không chọn làm ông lão nghèo đáng thương cần người trợ giúp.