Sinh ra trong một gia đình nghèo khó nhưng Phương luôn theo đám bạn xấu nên nhanh chóng nghỉ học khi đang học lớp 11. Theo lời khuyên của mọi người nên Phương theo học và làm bảo vệ tại một quán bar ở quận 3 (Hồ Chí Minh).
Nguyễn Vũ Phương tại tòa
Làm ở quán chốn ăn chơi nên Phương thường xuyên tiếp xúc với những người giàu có. Không lâu sau, trong đầu Phương nảy ra suy nghĩ phải tán đổ một người nào đó giàu có để "moi tiền". Sau nhiều đêm để ý, thấy Bùi Thị Thanh Thảo là người có nhiều tiền, đã lớn tuổi lại thường xuyên lui tới quán mình làm, Phương tìm cách tiếp cận.
Với vẻ bề ngoài cao, to, đẹp trai, trắng trẻo Phương nhanh chóng chiếm được tình cảm của Thảo. Trong quá trình "yêu đương" của mình, Phương tìm cách "đào mỏ" và Thảo cũng nhẹ dạ cung phụng Phương nhiều tiền để chơi bời. Thảo luôn tự hào với bạn bè về việc mình có được người yêu trẻ hơn mình. Khi được Thảo chu cấp nhiều tiền, Phương cảm thấy thỏa mãn những điều mình cần. Chính vì vậy, hắn lại tính chuyện tìm một người yêu mới. Với ngoại hình của mình, Phương lại tán đổ Nguyễn Thị Kim Khoa. Hai người thuê phòng trọ để ở chung.
Thảo yêu Phương thực lòng nên luôn muốn đến phòng trọ của người yêu, nhưng do Phương đang ở chung với Thảo nên hắn luôn tìm cách thoái thác. Đòi nhiều lần nhưng Phương không cho đến phòng trọ nên Thảo cảm thấy nghi ngờ và "cắt" dần tiền chu cấp. Tìm nhiều cách để có thể lấy lại được món hời từ Thảo nhưng Phương vẫn không thể nào tìm được cách. Cuối cùng, khi Thảo quyết định không đưa tiền nếu không cho mình về phòng thì Phương tìm cách nói để Thảo, người yêu đang cùng chung sống "tạm lánh" về phòng trọ chị của mình chơi.
Được Phương đưa đến phòng trọ, Thảo cảm thấy vui mừng vô cùng. Nhưng niềm vui mừng ấy chưa được tận hưởng thì cũng là lúc bi kịch ập đến. Khi vào phòng, thấy trên tường treo nhiều áo quần của phụ nữ nên Thảo tỏ ra nghi ngờ tình cảm của Phương dành cho mình. Hai người cãi nhau. Không thể kiềm chế được tình cảm của mình, Thảo dùng tay tát vào mặt Phương. Trong cơn tức giận của mình, Phương đã tát lại Thảo. Không chỉ thế, hắn liền đến góc phòng lấy quả tạ thường ngày vẫn tập thể hình đánh vào đầu Thảo. Thảo bị đánh bất ngờ, ngã xuống sàn nhà liền la lớn và dùng chân đạp đổ những vật dụng trong phòng.
Sợ mọi người xung quanh biết, Phương liền đến phía sau, dùng tay phải kẹp cổ, tay trái mịt miệng Thảo. Thảo tìm cách thoát ra. Phương rút chiếc khăn tắm của Khoa treo ở móc gần đó quấn chặt cổ và đè Thảo xuống nền nhà. Phương ngồi trên người Thảo và dùng tay trái siết chặt cổ và tay phải lấy quả tạ đánh liên tục vào đầu, mặt, làm Thảo gục ngay tại chỗ.
Một lát sau, thấy Thảo đã chết, Phương lấy xe máy chạy ra đường để lấy lại bình tĩnh. Sau đó quay lại phòng trọ lấy khăn chùi hết máu. Trong đầu Phương chợt lóe lên ý định giấu xác Thảo. Phương chạy xe đi tìm được một chiếc bao bố rồi trở lại phòng và bỏ xác Thảo vào. Thấy chiếc bao không thể nào chứa hết người Thảo nên Phương giật dây sạc điện thoại cột hai chân Thảo lại. Sau đó, hắn chở xác và vứt xác Thảo ở một con kênh.
Sau khi phi tang xác nạn nhân, Phương bắt đầu cảm thấy lo sợ, nhưng hắn lại nghĩ đến những vật dụng đáng giá của Thảo vẫn còn đang nằm trong phòng trọ nên liền quay lại. Ở đây, hắn vui mừng vì đã có được một món hời lớn đối với khối tài sản Thảo để lại. Hắn liền đưa chiếc xe SH, điện thoại, vàng... của Thảo đi bán để lấy tiền.
Phút đền tội của sát thủ mang danh trưởng phòng
Sau khi giết và lấy được khá nhiều tiền của Thảo, biết trước sau gì rồi cũng sẽ bị lộ nên Phương tìm mọi cách để trốn thoát. Khi làm bảo vệ ở quán bar, Phương làm quen được nhiều người trong giới xã hội đen nên hắn nhờ giúp tìm cách bỏ trốn. Được sự giúp đỡ của những chiến hữu, nên hắn trốn sang Campuchia, sau đó lại tìm cách sang Thái Lan.
Một khoảng thời gian sau, thấy mọi chuyện đã tạm lắng vả lại số tiền lấy được của Thảo cũng đã hết nên Phương trở lại Việt Nam. Khi về nước, Phương ăn cắp giấy chứng minh nhân dân của Nguyễn Quốc Việt và thay ảnh của mình vào. Vậy là từ đó, hắn hẳn nhiên sống với tên Nguyễn Quốc Việt.
Với ngoại hình của mình, Phương lại tìm cách tán tỉnh những người phụ nữ giàu có. Mỗi đêm, Phương lại lê la tại các quán bar để tìm con mồi của mình. Không lâu sau, tại quán Bar Khải Hoàn, hắn làm quen được với một nữ giám đốc ở khu công nghiệp Suối Dầu (Cam Lâm, Khánh Hòa). Làm được một thời gian, do lấy được cảm tình đặc biệt của nữ giám đốc nên Phương nhanh chóng leo lên được ghế trưởng phòng quản lý nhân sự. Với sự lên đời của mình, Phương cứ tưởng rằng quá khứ của mình sẽ mãi được chôn chặt và vui vẻ với cuộc sống mới,
Sau khi phát hiện được xác chết trôi sông, báo đài đưa tin, ảnh về nghi can, đại úy Vũ Quốc Tuấn, cán bộ đồn công an khu công nghiệp Suối Dầu (Cam Lâm, Khánh Hòa) phát hiện trong khu công nghiệp có một trưởng phòng công ty tư nhân rất giống với hình đăng trên báo. Tuy nhiên, người này không phải tên Nguyễn Vũ Phương mà có tên là Nguyễn Quốc Việt.
Ngay lập tức, đại úy Tuấn đã báo cáo ngay với lãnh đạo. Sau khi nghe báo cáo, đối chiếu thông tin và hình ảnh ban đầu, thượng tá Nguyễn Sơn Hải, phó trưởng công an huyện Cam Lâm, nhận định đây chính là đối tượng đang bị truy nã nên đã lên kế hoạch giám sát, kiên quyết không để lọt tội phạm. Bằng phương pháp nghiệp vụ, cơ quan công an đã mời đối tượng Phương về trụ sở công an để làm rõ. Tại cơ quan công an sau một hồi vòng vo cuối cùng Phương đã phải cúi đầu nhận tội.
Tại phiên tòa lưu động sơ thẩm ngày 23/09/2011, TAND TP.HCM đã tuyên án Nguyễn Vũ Phương tử hình vì tội giết người cướp của. Không bằng lòng với quyết định của tòa, Phương đã gửi đơn kháng cáo. Ngày 28/11/2011, tại phiên tòa phúc thẩm ở TAND tối cao TP.HCM, Phương vẫn giữ quyết định xin giảm án. Tuy nhiên, qua quá trình xem xét, nhận thấy hành động của Phương cực kì nguy hiểm, đồng thời trong phiên tòa hắn không có ý định hối cải, không viện ra được nguyên nhân nào để giảm án nên tòa quyết định giữ nguyên quyết định án sơ thẩm.
Khi nghe tòa tuyên án, hoàn toàn khác biệt với vẻ tự tin ban đầu, Phương gục ngã ngay trên vành móng ngựa, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nhưng tất cả đã muộn màng. Phía dưới phòng xét xử, mẹ Phương nghe tin con mình chịu mức án tử hình chỉ biết khóc và nấc lên trong sự nghẹn ngào "sao lại đến nỗi này con ơi!".
* Tên nhân vật trong bài đã thay đổi
Theo Huy Linh
NDT