Chuyện tình của vợ chồng tôi từng được rất nhiều bạn bè trong trường đại học ngưỡng mộ. Sau 5 năm yêu nhau, chúng tôi góp gạo thổi cơm chung, cuộc sống hôn nhân vui vẻ, dễ thở hơn rất nhiều so với những gì mà người ta vẫn đồn đại.
Đến hiện tại, trải qua 7 năm làm vợ chồng, cuộc sống đôi lúc không tránh khỏi những va chạm, cãi vã song tình cảm vẫn tốt đẹp, yêu thương nhau và cùng đồng lòng hướng đến một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc, một tương lai tươi sáng cho cậu con trai 6 tuổi của mình.
Chồng tôi được đánh giá là hiền lành, chăm chỉ, anh ít la cà nhậu nhẹt.
Đặc biệt, anh chăm sóc con trai rất khéo, dù bận rộn thế nào cũng dứt khoát đòi tự đưa con đi học và đích thân đón con về. Anh bảo, việc chăm sóc cho con cũng chính là một niềm vui vô bờ bến trong cuộc sống hiện tại của chúng tôi và của cả riêng anh.
Ảnh minh họa.
Thế là, sáng nào cũng vậy, chồng đều đặn dậy sớm, cho con ăn uống rồi đưa đi học. Đến chiều tan sở lại đón con về, cho con đi ăn nhẹ rồi về nhà tắm rửa, nhờ vậy mà tôi nhàn hơn được bao nhiêu phần.
Đem chuyện kể với mấy chị đồng nghiệp, ai cũng trầm trồ tỏ ra ngưỡng mộ tôi vì có được một ông chồng tâm lý, yêu thương vợ con.
Cuộc sống tưởng chừng cứ trôi êm đềm như thế cho đến một hôm, khi đang ngồi chơi với con trai trong phòng khách, con trai bỗng dưng quay sang nói: "Mẹ ơi, từ mai mẹ đón Zon nhé, chứ không bố toàn đoán Zon muộn thôi, các bạn về hết rồi, chẳng có ai chơi cùng".
Thấy con nói, tôi lấy làm lạ bởi ngày nào anh cũng nói rằng 5h30 là anh đón con, sau đó đưa con về nhà tắm rửa, tôi làm ở xa hơn nên về muộn, cũng phải 8h mới có mặt ở nhà.
- "Thế bố đón Zon muộn lắm à? Muộn là mấy giờ Zon có biết không?" – tôi hỏi con trai.
- "Zon không biết nhưng trời tối lắm bố mới đón, ngày nào Zon cũng phải đợi".
Quái lạ, trời mùa này 5h30 vẫn còn sáng chán, sao lại tối mịt mới đón con. Người xưa vẫn dạy, ra đường hỏi già về nhà hỏi trẻ, tôi tin lời Zon nói, thêm một chút linh tính mách bảo, tôi nghi ngờ chồng có vấn đề.
Nhắc nhở con trai đừng nói gì với bố về việc kể chuyện cho mẹ nghe, kẻo bố sẽ buồn. Tôi hứa sẽ sắp xếp thời gian đón con sớm cho con yên tâm.
Hôm ấy, tôi xin về sớm, đến đợi ở quán cà phê trước cổng công ty anh. Đúng 5h chiều thì anh tan sở, nhanh chóng lấy xe rồi ra về. Tôi bám theo chồng, đến gần trường của Zon, anh bất ngờ dừng lại ở một quán cà phê, dựng xe rồi vào trong.
Tôi bắt đầu thấy tim mình đập nhanh hơn, theo vào quán, tôi không tin vào mắt mình khi anh và một người phụ nữ khác đang ngồi sát nhau, ôm ấp tình tứ như chốn không người.
Ảnh minh họa.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại thấy chân tay mình run lẩy bẩy, lấy hết bình tĩnh, tôi đi về phía họ. Vừa nhìn thấy tôi, chồng đang nói nói cười cười, một tay vẫn ôm cô tình nhân vội buông ra, mặt tái mét, miệng lắp bắp: "Sao em lại ở đây?"
- "Câu đó tôi hỏi anh mới phải chứ, giờ này đáng lẽ anh đi đón con cơ mà, con học ở đây à?"
- "Anh… Anh bàn chút công việc. Anh chuẩn bị đi đón con đây".
- "Bàn công việc mà phải ôm ấp thế hả? Thôi anh ở lại mà bàn công việc, tôi đón con, anh cứ bàn đi khỏi phải về cũng được" – nói rồi tôi đi thẳng.
Chồng vội vàng đuổi theo tôi, xin một cơ hội giải thích, anh nói họ mới chỉ bắt đầu hẹn hò uống cà phê, chưa làm gì quá giới hạn. Tôi không cần giải thích bởi có thế nào thì đó cũng là sự phản bội.
Không ngờ, cứ tưởng anh tử tế, hàng ngày giúp vợ đưa đón con đi học, ai ngờ, anh chỉ lấy đó làm cái cớ ngày nào cũng bắt thằng bé đợi ở trường để tranh thủ thời gian gặp gỡ nhân tình của mình.
Tôi đến trường đón Zon, nhìn con trai cười tươi vì được mẹ đón sớm khiến tôi đau lòng vô cùng. Bao nhiêu tháng nay con phải lang thang chơi một mình đợi bố đón. Tôi đưa con đi ăn gà rán, món Zon thích nhất rồi mới về nhà.
Anh đợi tôi ở phòng khách để nói chuyện nhưng hiện tại nhìn thấy anh tôi đã thấy khó chịu rồi. Có lẽ, tôi cần thêm thời gian, để suy nghĩ về chuyện này cho thấu đáo.