"6 tháng tuổi, con được kết luận bị bại não"
Minh Cúc là diễn viên thuộc đoàn Kịch I, Nhà hát Tuổi Trẻ. Tuy là diễn viên nhưng Minh Cúc không có dáng vẻ yểu điệu hay thân hình mong manh như những "giai nhân màn ảnh" thường thấy. Tính cách của chị cũng rất mạnh mẽ, thẳng thắn.
Minh Cúc sinh năm 1986, chị thừa nhận mình là điển hình của 1 phụ nữ tuổi Dần: Lận đận, mạnh mẽ và đầy lạc quan. Đón tiếp chúng tôi trong căn phòng chưa đầy 10m2, Minh Cúc thoáng chút bối rối.
Cúc bảo, sau hơn 10 năm lăn lộn với nhiều công việc khác nhau: Vừa làm diễn viên, vừa làm chuyên viên trang điểm lại vừa kinh doanh đồ da thủ công, chị và con gái vẫn phải "ăn nhờ ở đậu nhà bà ngoại".
Trong căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ diện tích để kê 1 chiếc giường, 2 chiếc tủ quần áo đơn và chiếc bàn nhỏ, Minh Cúc kiên nhẫn dùng khăn xô lau dãi cho cô con gái nhỏ nằm trên giường. Quanh năm, bé Minh Tú - con gái Minh Cúc nằm như vậy, với đôi tay co quắp và thân hình nhỏ bé, gầy guộc.
Nhìn vẻ ngoài của Minh Cúc, chẳng ai tin chị lại là 1 người mẹ đầy kiên nhẫn như thế. Hành trình làm vợ, làm mẹ của Minh Cúc lận đận như chính cái tuổi Dần của chị. Kết hôn được 1 năm thì chị mang thai.
"Tôi đón nhận tin mình mang thai một cách bản năng, đơn thuần, vì với tôi đó là chuyện đương nhiên phải đến: Kết hôn rồi, thì sinh con thôi.
Nhưng thú thực, lần đầu ấp ủ trong bụng 1 sinh linh đang dần lớn lên đã khiến tôi không khỏi có những cảm xúc đặc biệt".
CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC CỦA MINH CÚC VÀ CON GÁI.
Mỗi ngày thủ thỉ với đứa con đang thành hình trong bụng, tôi gửi gắm rất nhiều hi vọng, rất nhiều yêu thương. Tôi còn nhắn nhủ với con rằng sau này con lớn, hãy theo nghề diễn.
Trước thời gian dự sinh khoảng 1 tuần, tôi bắt đầu có cơn đau báo hiệu chuyển dạ và bị rỉ ối. Đi khám thì tôi được các bác sĩ khuyên nên chờ để đẻ thường.
Đúng 1 tuần sau, tôi vỡ ối và vào viện đẻ. Nhưng vào viện, vì không liên lạc được với ai cả, tôi lại không có cơn đau nên mọi người cũng không thấy gấp gáp lắm.
Hơn 5, 6 tiếng đồng hồ sau đó, các bác sĩ tiến hành kiểm tra thì thấy nước ối không còn trong nữa mà đã chuyển màu xanh do nhiễm khuẩn, vì em bé đã thải phân su vào bụng mẹ từ lúc nào rồi.
Lập tức, các bác sĩ yêu cầu mổ "bắt con" rồi chuyển luôn bé xuống lồng ấp. Thời điểm đó, tôi đã có dự cảm không hay về con, nhưng em bé vẫn hồng hào, xinh xắn nên tôi vẫn đầy hi vọng.
Phải đến khi bác sĩ thông báo rằng tôi nên chuẩn bị sẵn tâm lý, vì con bị ngạt ối sẽ ảnh hưởng đến não, các cơ quan như tim, phổi, thận... cũng không thể tự hoàn thiện sau sinh như các trẻ nhỏ khác.
Khi con được 6 tháng tuổi, kết quả chụp cộng hưởng từ cho thấy 1 bên não của con bị teo. Bác sĩ kết luận con bị bại não do bị ngạt ối".
"Họ bảo, sớm muộn rồi tôi cũng đem bé vào 1 trung tâm chăm sóc nào đó và bỏ ở đó mà thôi"
Lời kể của Minh Cúc liên tục bị gián đoạn vì bé Minh Tú thỉnh thoảng lại nấc lên hoặc bật khóc. Minh Cúc bảo, tuy bị bệnh, lại không thể ngồi hay đi lại được nhưng con gái chị hiểu những gì đang diễn ra xung quanh mình.
Đôi mắt cô bé khá lanh lợi, Minh Tú nhìn thẳng vào ống kính khi được yêu cầu, cô bé còn biết nhoẻn miệng cười rất điệu đà khi biết có người đang chụp ảnh mình. Minh Cúc tâm sự, nhắc tới bệnh tật của con hay chuyện gia đình rạn nứt, Minh Tú thường có những biểu cảm buồn bã, tủi thân và bật khóc như vậy.
Nhẹ nhàng nắn tay, nắn chân và đỡ con gái dậy cho con đỡ mỏi vì nằm lâu, Minh Cúc ôm chặt con vào lòng và tiếp tục kể về quãng thời gian đầu làm mẹ đơn thân.
"Vừa nhận tin con bị bệnh được ít lâu thì tôi lại phải chứng kiến những chuyện không hay. Vợ chồng rạn nứt, thương chính bản thân mình và con, tôi quyết định ly hôn rồi ôm con về nhà mẹ đẻ.
Tôi biết mình sẽ phải đối diện với rất nhiều khó khăn, vất vả khi làm mẹ đơn thân của 1 đứa trẻ bị bệnh như thế. Nhưng tôi nghĩ rằng, con bị bệnh đã là 1 thiệt thòi với cả 2 mẹ con rồi, nếu còn cứ phải ngày ngày đối diện với những chuyện "trái tai gai mắt" trong 1 cuộc hôn nhân nữa thì thật không công bằng và quá sức chịu đựng.
Quyết định một mình nuôi con, Minh Cúc không chỉ phải đối diện với những khó khăn về kinh tế mà còn phải đương đầu với rất nhiều lời khuyên can, nghi hoặc:
"Thời gian đầu về nhà mẹ đẻ, tôi cũng hay tự ái lắm. Tính tôi sĩ diện cao, nghĩ mình đã lấy chồng rồi, chẳng lo được cho bố mẹ thì thôi, lại bắt bố mẹ phải lo cho mình, chăm sóc con mình nữa, nhiều khi tôi không chịu nổi.
Ở chung, bố mẹ đôi khi "chướng mắt" với mình việc gì đó, ông bà nói, mình nghe không hài lòng hoặc chạm tự ái, tôi sẵn sàng ôm con bỏ ra ngoài. Nhưng được vài ngày thôi, rồi lại quay về với bố mẹ.
Rồi những người xung quanh, có người bảo tính cách của tôi "tưng tửng" vậy, lại làm nghệ sĩ thì không phù hợp để làm người phụ nữ của gia đình, càng chẳng hợp để làm mẹ của 1 em bé bị bệnh đâu. Họ bảo, sớm muộn rồi tôi cũng đem bé vào 1 trung tâm chăm sóc nào đó và bỏ ở đó mà thôi.
Nhưng đến thời điểm hiện tại, con đã được 9 tuổi, hai mẹ con tôi vẫn quấn quýt bên nhau. Ngày ngày, tôi đã quen với những công việc: Dọn dẹp cho con, cho con ăn, chăm sóc con rồi mới bắt đầu đi làm, đi ăn... Nếu không làm đủ ngần ấy việc trong 1 ngày, tôi không chịu được.
9 năm "bỉm sữa" rồi, tôi dần quen với guồng quay cuốc sống như vậy. Có mệt mỏi, có vất vả, có buồn bã gì rồi mỗi sáng mai tôi vẫn tự nhủ: Buồn thì giải quyết được gì? Phải đứng dậy mà đi làm, phải tươi tắn lên mà sống chứ.
Ngoài kia còn có bao nhiêu bà mẹ cũng đang nuôi con bị bệnh như tôi nhưng họ thậm chí còn khó khăn hơn, còn vất vả hơn. Tôi nghĩ, mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người".
Hỏi Minh Cúc rằng suốt 9 năm vừa qua, điều gì khiến chị chạnh lòng nhất, nữ diễn viên trầm ngâm. Nắm chặt bàn tay bé xíu, co quắp của con gái, Minh Cúc nhìn vào gương mặt đang nở nụ cười ngây ngô của con rồi chầm chậm nói:
"Điều tôi khao khát nhất trong suốt 9 năm nuôi con, là được nghe con gọi 1 tiếng "Mẹ ơi". Nhưng khao khát ngỡ như bình dị ấy, cay đắng thay, tôi biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có được.
Có lẽ nhiều người sẽ không tin, nhưng tôi thường xuyên mơ thấy mình nói chuyện với con. Trong giấc mơ, con gọi tôi, con trò chuyện với tôi. Chỉ trong giấc mơ, tôi mới có thể được trò chuyện với con của mình".
Vất vả và nhiều lo toan là thế, nhưng Minh Cúc vẫn rất "say nghề". Chị có thể làm nhiều công việc khác nhau để kiếm tiền, nhưng sân khấu và những vai diễn vẫn là đam mê lớn nhất của chị:
"Một mình nuôi con, tôi bị hạn chế khá nhiều trong nghề nghiệp. Anh em trong nhà hát biết hoàn cảnh của tôi nên cũng ưu tiên để tôi không phải đi công tác xa.
Còn với điện ảnh, suốt gần 10 năm qua, tôi gần như không có cơ hội lên hình. Vì ai cũng nghĩ con tôi bệnh tật như thế, gọi tôi đi làm là không nên.
Nhưng tôi nghĩ, để mọi người nghĩ như vậy thì mình mất tất cả.Tôi được đào tạo ra để đi diễn, nếu vì chuyện cá nhân mà "mất nghiệp" thì thật uổng phí và oan ức. Hơn nữa, tôi phải đi diễn, phải đi làm thì mới có tiền nuôi con, chữa bệnh cho con chứ".
Và thế là Minh Cúc chấp nhận gửi con ở nhà cho ông bà ngoại trông, mỗi tuần gửi sang nhà nội 1 ngày để lăn lộn với nghiệp diễn, với những công việc khác.
Chị không ngại "xin" vai quần chúng, cũng chẳng ngại theo đoàn phim đi xa để make up cho diễn viên.Có những đêm, sau 1 ngày làm việc mệt nhoài, khi đã dỗ con gái ngủ say, Minh Cúc vẫn tiếp tục cặm cụi làm đồ da theo đơn đặt hàng của khách. Với chị, cuộc sống dường như chỉ xoay quanh 2 việc: Chăm con và kiếm tiền.
Mỗi khi nghe có ai trách chị "điên cuồng kiếm tiền", Minh Cúc chỉ cười rồi bảo kiếm tiền không chỉ để báo hiếu bố mẹ, chăm lo cho con mà còn là cách để chị vươn lên số phận, quên đi những chuyện buồn.