Ai mà vất vả chuyện con cái mới hiểu rằng đến lúc đã ngấp nghé 40 tuổi rồi mà chạy chữa khắp nơi vẫn chưa thấy tin mừng thì dù có phải bán hết gia tài đi cũng cố gắng hết sức để tìm con. Tôi chính là trường hợp như vậy.
Tôi năm nay 38 tuổi rồi, mới sinh con đầu lòng, bé được gần 1 tuổi. Thật sự để được bế con trên tay là chuyện quá khó khăn với vợ chồng tôi. Nhân đây tôi cũng muốn nhắn gửi các bạn trẻ, làm gì thì làm, hãy rõ ràng mục đích sống của mình, đừng lưng chừng để rồi cái gì cũng dở dang.
Nếu các bạn không muốn có con, muốn tận hưởng cuộc sống không phải chịu áp lực chuyện con cái thì hãy vững vàng tâm lý ấy đến cuối đời. Còn nếu vẫn mong muốn trong nhà có tiếng cười của trẻ thơ thì chỉ cần kinh tế ổn định một chút thì hãy tính đến chuyện sinh nở. Đừng để qua tuổi thích hợp nhất để sinh đẻ rồi mới nghĩ đến chuyện con cái thì lúc đó rất phức tạp. Nếu may mắn mà có thể có con tự nhiên thì không nói làm gì, thế nhưng nếu bắt buộc phải can thiệp y khoa thì có khi tiền tấn cũng đội nón mà đi.
Tôi lấy chồng sớm, mới 22 tuổi vừa ra trường đã đi lấy chồng rồi. Hai vợ chồng lấy nhau về thì thống nhất là đi xuất khẩu lao động vài năm rồi về tính chuyện con cái. Thật sự là lúc chúng tôi lấy nhau không có tiền, gom góp mãi vợ chồng tôi mới đủ tiền lo chuyện đi nước ngoài.
Bẵng đi rất lâu, 2 vợ chồng cũng mải mê kiếm tiền nên đến năm tôi 30 tuổi tức là 8 năm sau khi cưới chúng tôi mới quyết định thả để có con. Thế nhưng, tôi mất đến 7 năm mới có thể được ôm con trong lòng.
2 năm đầu, vợ chồng tôi còn chưa thấy sốt ruột đâu nhưng sang năm thứ 3 khi đi khám bác sĩ thông báo AMH của tôi rất thấp (AMH viết tắt của Anti-mullerian Hormone, là một loại hormone được sản xuất bởi các tế bào hạt, nơi cung cấp các chất dinh dưỡng cho nang noãn buồng trứng và có liên quan trực tiếp tới số lượng nang noãn nguyên thủy trong buồng trứng), nguy cơ khó có con rất cao, thì lúc này 2 vợ chồng mới thật sự lo lắng.
Sau đó là cả một quãng thời gian dài tốn công sức, tốn tiền bạc để có được ngày hôm nay.
Trong câu chuyện tôi kể, không hề nhắc đến gia đình 2 bên vì quả thật bố mẹ 2 bên đều không hỗ trợ gì cho vợ chồng tôi, dù họ đều dư dả cả kinh tế, tiền bạc và sức khỏe. Sau vài lần 2 đứa lên tiếng nhờ giúp đỡ nhưng bị từ chối thì chúng tôi đều quyết định sẽ tự lực cánh sinh.
Bên ngoại không hỗ trợ gì nhưng cũng chẳng liên quan thì chúng tôi cũng không bàn tới. Ngay kể cả bố chồng tôi (bố mẹ chồng tôi đã ly hôn), ông không giúp gì được nhiều nên ông cũng không can thiệp hay chỉ đạo vợ chồng tôi phải làm gì hết. Vấn đề duy nhất của vợ chồng tôi nằm ở mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi là một người cực kỳ sĩ diện và hay khoe mẽ những thứ mình không hề có, giới trẻ bây giờ chúng nó hay gọi là “phông bạt” Hồi cưới chúng tôi, bà trao cho con dâu 3 bộ kiềng vàng, thêm 5 cái lắc tay và nhiều vàng nguyên miếng khác, nhìn sơ qua phải được cả 10 cây vàng. Lúc ấy tôi choáng thật vì tôi biết hoàn cảnh gia đình chồng mình như thế nào, nên thấy nhiều vàng như vậy tôi không thấy vui mừng mà chủ yếu là thấy hoang mang, khó hiểu.
Tối hôm đó, khi cả nhà chuẩn bị đi ngủ thì mẹ chồng gõ cửa bảo tôi đưa hết vàng cho bà đi trả người ta. Chỗ vàng ấy bà đi thuê cho đẹp mặt thôi chứ tiền đâu ra mà mua lắm vàng thế. Tôi tiếp tục đứng hình lần thứ 2 trong chính ngày cưới của mình.
Thời gian vợ chồng tôi đi xuất khẩu lao động, tôi cũng có nghe họ hàng kể rằng mẹ chồng đi khoe khắp nơi cho 2 vợ chồng tôi gần 300 triệu để lo giấy tờ đi nước ngoài. Rõ ràng vợ chồng tôi đi lao động tay chân thôi nhưng mẹ chồng lại khoe là chúng tôi làm công ty, tập đoàn lớn ở nước ngoài.
Mấy năm chúng tôi chạy chữa hiếm muộn, bà không hề ỏ ê hay hỏi han gì con cái. Thậm chí thi thoảng còn xếch mé chê tôi “điếc” nên giờ tốn tiền chạy chữa của con trai bà. Tôi biết hết nhưng vốn là đứa có cái đầu lạnh nên mấy cái lời đó của bà, tôi không để vào tai.
Cuối năm ngoái tôi sinh con trai, đương nhiên cũng ở cữ 1 mình không có ai giúp đỡ. Đến 5 ngày nằm trong viện cũng là 2 vợ chồng tự chăm nhau. Lúc con trai được 6 tháng tuổi, vợ chồng tôi gom góp khắp nơi mua được 1 căn nhà.
Để mua được nhà thì vay mượn cũng không hề ít nhưng chúng tôi toàn vay anh em bạn bè chứ không vay được đồng nào từ người thân ruột thịt. Ấy vậy nhưng vừa mới tân gia chưa được bao lâu, lại có người nói đến tai tôi rằng mẹ chồng đi rêu rao khắp nơi căn nhà vợ chồng tôi khổ cực để mua được là bà bỏ tiền ra mua tặng cháu đích tôn.
Tôi thì chẳng muốn bóc mẽ nhưng thấy nực cười, sao trên đời lại có người cứ thích làm "Lý Thông cướp công Thạch Sanh" thế nhỉ?