Ngày 17/9/1992, cô bé 14 tuổi Misty cùng với người bạn đến tham dự một hội chợ tại Puyallup, bang Washington, Mỹ. Tối hôm ấy, Misty trễ chuyến xe buýt cuối cùng nên đã gọi về nói với mẹ rằng em sẽ thử xin đi nhờ xe về.
Ảnh: Internet
“Tôi đã nói với con bé, nếu lần này đi chơi về muộn hoặc xảy ra rắc rối, sau này tôi sẽ không cho đi nữa”.
Đó cũng là lần cuối cùng chị Diana, mẹ của Misty nghe được giọng nói của con. Hôm ấy Misty không về nhà, và suốt 25 năm sau cũng vậy, không một ai biết cô bé đã đi đâu và chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi từng nghĩ khi đi làm về sẽ thấy con bé ở nhà và lo lắng vì sắp bị mẹ mắng. Nhưng khi mở cửa ra, căn nhà hoàn toàn không có ai, trái tim tôi gần như bị bóp nghẹt. Tôi biết đã có chuyện với Misty”.
Theo như điều tra, sau khi chia tay cô bạn thân tại hội chợ, Misty không đón được xe buýt nên đã gọi cho một người bạn tên Rheuban Schmidt nhờ đón về.
Rheuban khai với cảnh sát, cho biết xe của mình lúc đó không đủ xăng nên đã từ chối Misty. Một người tài xế xe buýt cũng nói với cảnh sát rằng ông ta nhận ra Misty, cô bé cố bắt xe nhưng đã hết giờ xe buýt hoạt động.
Chị Diana suốt 25 năm qua vẫn chưa từng từ bỏ hy vọng tìm lại con gái (Ảnh: Internet)
Tháng 2 năm 1993, quần áo và một vài vật dụng của Misty được phát hiện ở khu vực Enumclaw. Những tờ poster và lời kêu gọi tìm kiếm cô bé vẫn tiếp tục được lan truyền thế nhưng không có tiến triển gì mới. Cảnh sát lúc bấy giờ kết luận Misty không hẳn là mất tích mà có thể cô bé đã bỏ nhà đi.
Chia sẻ với phóng viên của KOMO News, chị Diana cho biết: "Misty mặc chiếc quần jean của tôi vào ngày hôm ấy.
Tôi nhận ra chiếc quần đó nhưng khi cảnh sát xét nghiệm ADN, họ lại bảo là chúng không trùng khớp với của Misty hay của tôi. Gia đình chúng tôi vô cùng đau đớn, không biết được con bé đã ở đâu và có chuyện gì xảy ra với nó".
Hy vọng chợt lóe lên khi một người phụ nữ tên Tami gọi đến chương trình Northwest Afternoon cho biết rằng cô ta đã thấy một bé gái giống Misty đi lang thang một mình ở khu vực Meridian vào khoảng 10 giờ tối hôm đó.
"Cô bé trông có vẻ hoảng hốt, giống như đang gặp rắc rối và hình như là đang khóc. Nhưng chúng tôi đã không dừng lại hỏi thăm hay làm bất cứ chuyện gì cả. Đáng lẽ ra chúng tôi phải làm như thế…"
Hình ảnh của Misty được dán rộng rãi khắp phố phường (Ảnh: Internet)
Tami sau đó vội vàng cúp máy mà không để lại thông tin liên lạc nào. Đầu mối này cũng bị đứt ngay tại đây.
Những năm về sau, vụ mất tích bí ẩn của Misty đã rất nhiều lần được cảnh sát lật lại, hy vọng tìm thêm được những chứng cứ mới hoặc có thể nghiên cứu kỹ hơn những thứ có thể đã bỏ sót. Thế nhưng mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả gì.
Cảnh sát bất lực trước vụ mất tích của Misty, cô bé giống như "bốc hơi" khỏi thế giới này vậy (Ảnh: Internet)
Đội trưởng Ryan Portmann của sở cảnh sát Puyallup, người đã dành rất nhiều thời gian và công sức để điều tra và theo dõi vụ án của Misty chia sẻ: “Vụ mất tích của Misty đã khiến chúng tôi vô cùng tuyệt vọng bởi quá trình điều tra không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Chiếc quần jean là một đầu mối quan trọng, nhưng rồi nó cũng chẳng dẫn được đến đâu.
Cảnh sát chỉ còn một hướng duy nhất là truy từ nơi cuối cùng Misty được nhìn thấy, cố gắng kêu gọi người dân cung cấp manh mối và từ những mảnh rời rạc đó, hy vọng có thể xâu chuỗi lại thành một con đường để tìm ra cô bé”.
Ông cũng nhấn mạnh: “Tôi tin rằng chắc chắn phải có ai đó thấy Misty, chắc chắn sẽ có người biết cô bé hôm ấy đã đi đâu và có chuyện gì đã xảy ra. Tôi thật sự hy vọng người ấy sẽ xuất hiện và cung cấp thông tin cho cuộc điều tra.”
Tròn 25 năm ngày Misty mất tích, cảnh sát Puyallup đã dùng thân phận của Misty, tự kể về mình trên Facebook và Twitter (Ảnh: Inernet)
Với mong muốn tiếp tục tìm kiếm Misty, tròn 25 năm ngày Misty mất tích, các nhân viên cảnh sát đã quyết định dành trọn một ngày để Misty tự thuật lại câu chuyện của mình trên cả trang Facebook và Twitter của sở cảnh sát Puyallup.
Họ mong muốn bằng sức mạnh của truyền thông, vụ án mất tích bí ẩn suốt hơn hai thập kỷ của Misty sẽ được nhiều người biết đến hơn nữa và nhờ vậy sẽ tìm thêm được thông tin mới cho vụ án.
Ảnh: Internet
“Xin chào. Tớ tên là Misty Copsey. Tớ đã bị mất tích và rất cần sự giúp đỡ của mọi người…
Tớ sinh năm 1978, năm nay đáng ra đã 39 tuổi rồi đấy. Sau khi bố mẹ ly hôn, tớ và mẹ chuyển đến sống cùng ông bà ngoại ở Spokane....
Ảnh: Internet
Lúc bé tớ rất thích các loài động vật, tớ còn ước mơ sau này lớn lên sẽ trở thành một cô bác sỹ thú y nữa cơ…
Lớn hơn một chút, tớ bắt đầu thích chơi thể thao, nhảy nhót và cực mê âm nhạc…
Buổi sáng ngày tớ mất tích, tớ đã mượn mẹ chiếc quần jean baggy cực ngầu, thời ấy đang là mốt thịnh hành lắm. Tớ cũng có trang điểm một chút trước khi đến trường vì sau buổi học, tớ với cô bạn thân Trina sẽ đến hội chợ chơi.
Ảnh: Internet
Nghe có vẻ hơi kỳ cục, nhưng nếu bạn trùng hợp cũng đi hội chợ Puyallup vào ngày 17/9/1993 và có chụp hình lại, xin hãy gửi hình ấy đến sở cảnh sát nhé, rất có thể sẽ có manh mối quan trọng giúp được tớ đấy…”
Ảnh: Internet
Từ những hình ảnh lúc tuổi thơ của Misty và những hồi ức về cô bé do gia đình, người thân, bạn bè chia sẻ, cả ngày 17 tháng 9 vừa qua, cộng đồng mạng lại một lần nữa dậy sóng trong nỗi tiếc thương vô vàn.
Tất cả mọi người cũng đều mang một tia hy vọng dù là mong manh, mong rằng hiệu ứng từ hoạt động này sẽ mang đến những manh mối mới, và một ngày không xa nữa, Misty sẽ thật sự được trở về nhà.
(Tổng hợp)