Tôi là nữ, năm nay 55 tuổi, tôi vừa mới hoàn tất thủ tục nghỉ hưu. Vì tôi đóng bảo hiểm xã hội cho người lao động tự nguyện nên mức lương hưu của tôi không cao, chỉ khoảng 3 triệu. Mặc dù lương hưu thấp, nhưng sau khi nghỉ hưu, tôi lại chọn cuộc sống an nhàn, ở nhà nghỉ ngơi, không như người khác nghỉ hưu xong vẫn tiếp tục làm việc.
Những người chị em tầm tuổi tôi thấy tôi nghỉ hưu, sống nhàn nhã qua ngày thì rất lấy làm ngạc nhiên, bọn họ không hiểu tôi lấy dũng khí ở đâu ra mà dám sống như vậy, trong khi lương hưu thì thấp, tiền tiết kiệm thì một đồng không có. Chị em bạn bè của tôi lương hưu cao hơn nhưng họ vẫn chọn tiếp tục làm việc kiếm tiền, cho nên họ cảm thấy tôi không có tư cách nằm không ở nhà như vậy. Vì thế, tôi mới nói cho họ biết lý do vì sao lương hưu thấp, tiền tiết kiệm không có nhưng tôi vẫn ở nhà nghỉ ngơi, quyết định không tiếp tục làm việc.
1.Con trai tôi rất hiểu chuyện
Chồng tôi qua đời khi con trai còn rất bé, tôi vừa làm cha vừa làm mẹ, một tay nuôi lớn con trai trưởng thành. Cho dù một mình nuôi một đứa trẻ rất khó khăn, nhưng không vì thế mà tôi bỏ bê con cái, bất kể là trong cuộc sống hay trong chuyện học hành tôi đều cố gắng cho con những gì tốt nhất, không thua kém bạn bè. Con trai tôi học kém môn tiếng Anh, điểm thi chưa bao giờ trên mức trung bình, tôi cắn răng bỏ tiền mời gia sư về kèm thêm cho con, mặc kệ tiền học phí có thể khiến cuộc sống của chúng tôi khó khăn hơn. Cho dù có phải bán hết tài sản, tôi cũng phải cho con học hành đầy đủ, nâng cao thành tích.
Những đứa trẻ nhà nghèo thường sớm trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa. Từ nhỏ con trai tôi đã biết mẹ mình rất vất vả, nên con rất thương mẹ, hiểu rằng phải tôn trọng tình yêu tôi dành cho con. Sau này con trai tôi tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc khá tốt, dù mức lương cao nhưng cũng không bao giờ tiêu pha linh tinh. Con nói với tôi, tiền mua nhà cưới vợ con sẽ tự lo, không lấy của mẹ đồng nào, chỉ cần mẹ sống tốt cuộc sống của mình là được.
Người ta thường nói nửa đời trước phấn đấu vì của cải, nửa đời sau phấn đấu vì con cái. Nhưng con trai tôi quá hiểu chuyện, không bao giờ ăn bám mẹ, nên tôi mới có thể sống an nhàn thoải mái, vô lo vô nghĩ sau khi nghỉ hưu. Bạn bè tôi già rồi nhưng vẫn tiếp tục làm việc là vì muốn kiếm tiền mua nhà kết hôn, tổ chức đám cưới cho con cái. Còn tôi thì không cần, chuyện đó con trai tôi đã tự lo rồi. Tôi đã vất vả nửa đời người, nếu nghỉ hưu xong lại lao đầu vào cày cuốc tiếp thì thật lãng phí cuộc sống, cả đời chỉ làm việc, không được hưởng thụ thành quả.
2.Tôi có một cơ thể khoẻ mạnh
Thanh niên trẻ tuổi, có sức khoẻ, thỉnh thoảng chỉ ốm sốt cảm vặt, qua vài hôm là sẽ khỏi, hầu như không cần phải đi bệnh viện khám chữa. Nếu không chú trọng chăm sóc sức khoẻ, làm việc quá độ, cơ thể sẽ xuống dốc. Đến một thời gian nhất định nào đó, đủ mọi căn bệnh sẽ bùng phát, phải tốn rất nhiều tiền chạy chữa, ra vào bệnh viện thường xuyên. Tôi thường đọc được trên mạng bài báo có những người đột ngột bị bệnh khiến cả gia đình suy sụp. Mỗi lần như thế, tôi lại tự nhắc nhở bản thân, phải chăm sóc sức khoẻ thật tốt và không bao giờ làm điều gì có hại cho sức khoẻ của mình.
Nhiều năm nay tôi luôn duy trì thói quen sinh hoạt lành mạnh, làm việc nghỉ ngơi có quy luật, ăn uống đủ chất, tập thể dục, mỗi năm lại đi khám sức khoẻ tổng quát một lần. Những thói quen này giúp tôi luôn trong trạng thái khoẻ mạnh, cho dù đã 55 tuổi, nhưng sức khoẻ không hề kém đi so với hồi trẻ là bao, trừ tiền khám tổng quát ra thì hầu như tôi không phải tốn tiền nằm viện bao giờ. Tôi sống một mình, ăn ngon uống tốt, chi phí ăn uống không quá một nghìn tệ, cộng thêm tiền gas, điện nước, lương hưu của tôi vẫn đủ để chi trả.
3.Tôi có nhà của riêng mình
Trong cuộc đời mỗi người, ba thứ phải tiêu nhiều tiền nhất chính là học phí, viện phí và mua nhà. Nhưng ba cái nhất này tôi không phải tiêu xài cái gì, nên đương nhiên có thể ở nhà nghỉ ngơi rồi.
Mặc dù nhà của tôi không lớn, trang trí cũng đơn giản không xa hoa, nhưng thế thì có sao nào? Đối với tôi mà nói, nhà ở không cần quá to quá lộng lẫy, chỉ cần nó thuộc về tôi, không ai có quyền đuổi tôi ra khỏi ngôi nhà của mình, vậy là đủ rồi.
Tôi có một người bạn, nhà của bà ấy lớn và đẹp hơn nhà của tôi rất nhiều, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy không hài lòng, muốn vay ngân hàng để đổi một căn to đẹp hơn. Tôi khuyên bà ấy rằng tuổi này của chị em mình không nên vay tiền mua nhà nữa, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, chăm sóc sức khoẻ của bản thân mới là điều quan trọng nhất. Nếu như chỉ vì mua nhà mới mà phải gánh khoản nợ khổng lồ trên lưng thì sau này sẽ rất khổ sở. Nhưng người bạn của tôi không chịu nghe, quyết tâm mua nhà.
Mua xong, bà ấy chỉ vui vẻ được mấy hôm, sau đó không cười nổi. Để trả nợ tiền mua nhà, nghỉ hưu xong bà ấy bắt buộc phải nai lưng ra làm việc, ngày nào cũng đi sớm về khuya, về đến nhà là mệt tới mức ngủ luôn, không có thời gian tận hưởng căn nhà mới to lớn đẹp đẽ của mình. Bây giờ bà ấy vô cùng hối hận vì đã vay tiền mua nhà, nếu như không mua thì bây giờ đã không vất vả thế này. Biết rõ cơ thể mình không còn khoẻ mạnh nữa, vẫn phải cắn răng làm việc, ngộ nhỡ một ngày cơ thể không chịu nổi ngã bệnh, lúc đó vừa không có tiền trả nợ, vừa bị ngân hàng thu hồi nhà ở, nghĩ đến thôi là thấy sợ hãi. Nhưng ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, bạn của tôi đã lựa chọn như vậy, thì bà ấy phải gánh vác trách nhiệm này mà thôi.
Mặc dù tôi cũng rất muốn giúp nhưng cũng không thấm vào đâu, vẫn phải do chính người bạn của tôi tự vượt qua. Có thể thấy cuộc sống sau khi nghỉ hưu của bà ấy vẫn sẽ phải lao động vất vả, muốn nghỉ ngơi cũng không có tư cách mà nghỉ.
Còn tôi, có nhà riêng, không có áp lực trả nợ tiền mua nhà hay tiền thuê nhà nên tôi có thể nằm dài thoải mái tận hưởng sau khi về hưu mà không cần lương hưu cao hay khoản tiết kiệm nào. Tôi cho rằng, về hưu thì nên nghỉ ngơi, tận hưởng nhịp sống chậm rãi, chăm sóc sức khoẻ, chứ không phải lao đầu vào cày cuốc.