Trên thảo nguyên rộng lớn, có một người thợ săn lão luyện đang ẩn nấp chờ mục tiêu.
Chẳng mấy chốc, ông đã nhanh chóng tìm thấy con mồi của mình. Đó là một con linh dương cái to lớn, nhưng lại chạy rất chậm và bị tụt lại so với đàn.
Vô cùng ưng ý với mục tiêu của mình, người thợ săn kín đáo giương súng lên nhắm bắn. Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt người thợ săn là điều mà cả đời ông chưa từng chứng kiến.
Con linh dương trong tầm ngắm của ông tựa như ý thức được điều gì. Ánh mắt lúc đầu còn đang ngơ ngác khắp nơi của nó giờ đã nhìn thẳng vào phía người thợ săn.
Chưa kịp định thần suy nghĩ, phát sung của người thợ săn đã lấy mạng con linh dương đang quỳ cách đó không xa. (Ảnh minh họa).
Chân trước của con linh dương cái từ từ khuỵu xuống thành tư thế quỳ gối. Hai giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khổ sở của nó.
Người thợ săn cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng thói quen đã khiến ông vô tình bóp cò súng mà chưa kịp suy nghĩ.
Viên đạn từ nòng súng của người thợ săn ghim thẳng vào cơ thể của con linh dương tội nghiệp. Nó lập tức ngã xuống trong vũng máu.
Tới lúc mổ bụng chiến lợi phẩm của mình, người thợ săn không khỏi ngây người. Giờ đây, ông mới hiểu vì sao con vật này lại làm ra hành động cầu xin ông vào giây phút kia.
Hóa ra, trong bụng của nó là một con linh dương nhỏ đang sắp sửa chào đời…Vào khoảnh khắc phát hiện ra sự thật, người thợ săn vô cùng day dứt và đau khổ.
Nếu khoảng khắc ấy ông không bóp cò, có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, chú linh dương con ấy đã có thể tắm nắng mặt trời và nhìn ngắm thảo nguyên tươi đẹp.
Hay có lẽ, nếu trước nay ông chưa từng đi săn, thì sẽ không có bất kỳ con vật tội nghiệp nào phải mất mạng dưới nòng súng này…
Hết thảy những suy nghĩ này đã khiến người thợ săn từ bỏ công việc khổ luyện bao năm của mình, vứt bỏ đi chiếc súng đã từng cướp đi rất nhiều sinh mệnh động vật. Kể từ ngày đó, ông không bao giờ đi săn thêm một lần nào nữa…
Tiểu thuyết gia vĩ đại Lev Tolstoy từng nói:"Sự sát sinh đã khiến cho những con người vốn có tâm hồn cao thượng, có lòng vị tha đối với vạn vật như chính bản thân mình, dần biến thành những kẻ hung bạo".
Ca sĩ và nhạc sĩ Linda McCartney cũng đã từng cảm thán:"Nếu lò sát sinh có tường kính, thì tất cả mọi người đều sẽ ăn chay".
Những câu nói ấy quả thực không sai. Bởi mỗi miếng thịt trên bàn ăn của chúng ta, mỗi chiếc túi da, áo lông mà bạn đang mang trên người đều phải đánh đổi bằng sinh mạng của một, thậm chí là rất nhiều sinh vật sống.
Liệu đã có ai trong số chúng ta tự hỏi rằng, vào khoảng khắc từ bỏ cuộc sống của mình, những con vật ấy có từng rơi nước mắt hay không?