BỐN MƯƠI BẢY PHÚT VỚI NHÀ TIÊN TRI VANGA
Elena Andreeva (nhà văn)
Trong cuốn sách của mình “Vanga. Giả thuyết về ngày tận thế” (Moskva, 1991), nữ văn sĩ E. Andreeva viết:
“Tôi không thể hình dung được rằng người phụ nữ này sẽ đóng một vai trò lớn như vậy trong số phận phụ nữ và nhà văn của tôi…
Nếu không gặp người phụ nữ Bulgaria tuyệt vời này, cuộc đời tôi có thể đã diễn ra theo cách khác.
Vì thế tôi coi mình có nghĩa vụ cung cấp thêm một bằng chứng khách quan và trung thực vào cái dòng thông tin đầy mâu thuẫn và giật gân về bà hiện đang tràn ngập trên các trang báo và màn ảnh truyền hình của chúng ta và nước ngoài…”
Dạo ấy Elena Andreeva là kỹ sư ở trung tâm truyền hình Sofia. Bà luôn luôn lắng nghe và đọc tất cả những gì xuất hiện trên báo chí Bulgaria về nhà tiên tri tuyệt vời này.
Nhiều người lúc bấy giờ làm việc ở xưởng phim trung tâm truyền hình Sofia đã trở thành nhân chứng tình cờ của tấn thảm kịch mà Vanga đã ngăn chặn được.
Một phụ nữ người Makedonia làm việc tại trung tâm truyền hình. Mùa hè, chị đưa đứa con gái một tuổi rưỡi về thăm ông, bà ở Nam Tư. Và bất ngờ đứa bé mất tích.
Theo lời khuyên và được sự giúp đỡ của môt cán bộ ở trung tâm truyền hình, ông, bà (những người được nhờ trông cháu) đến Bulgaria để gặp Vanga. Khi họ đến Petrich thì cháu bé đã mất tích được ba ngày.
Sáng sớm ngày thứ tư kể từ khi xẩy ra câu chuyện thương tâm đó, một chiếc xe hơi biển số Nam Tư tiến vào nhà Vanga. Hai ông bà già không phải đợi lâu, bà Vanga đích thân ra gặp họ và bảo họ ngay lập tức đi tìm cháu bé.
Bà cho biết tên thành phố, đường phố và nói thêm rằng cần phải khẩn trương vì cháu bé đang ở trong hoàn cảnh hết sức nguy hiểm.
Ngay lập tức họ lên đường theo địa chỉ hướng dẫn. Thành phố mà nhà tiên tri nêu tên nằm rất xa thị trấn nơi ông bà già sống.
Họ tìm thấy cháu bé bị nhốt trong một ngôi nhà đóng kín, xung quanh cỏ dại mọc um tùm.
Đứa bé không hề có phản ứng gì. Đã mấy ngày rồi nó không được ăn uống, bị chó cắn và muỗi đốt mặt sưng vù. Ngoài ra, cháu bị cảm lạnh, vì chỉ mặc một cái áo mỏng, mà đêm ở Nam Tư rất lạnh.
Tuy tình trạng của cháu bé hầu như vô vọng, nhưng cháu đã được cứu sống. Không ai biết vì sao cháu rơi vào ngôi nhà hoang vắng này, tại sao và vì mục đích gì cháu bị đưa tới đây (người ta không phát hiện ra dấu vết bạo lực nào trên cơ thể cháu).
Được nghe nói nhiều về người phụ nữ phi thường này, Elena Andreevna cũng muốn nhờ bà giúp đỡ. Một người thân của bà bị ốm nặng. Tất cả các phương thuốc đều đã được sử dụng, hy vọng cứu sống ngày càng mong manh.
“Đây là cọng rơm cuối cùng mà tôi bám vào, - E. Andreeva viết. – Tôi gặp một người phụ nữ trẻ. Chị khuyên tôi đến Petrich…
Lúc bấy giờ, cách đây ¼ thế kỷ, khi tôi đến gặp Vanga, mỗi ngày bà tiếp từ 8 đến 10 người khách. Thật khó tin là hiện nay con số đó đã lên tới hàng trăm!
Hồi hộp bước qua ngưỡng cửa, tôi đi vào phòng. Ngồi trên đi-văng, dưới tượng thánh, là một người phụ nữ mù khoảng hơn 40 tuổi, trùm khăn, người đẫy đà, gương mặt tròn, mộc mạc.
Bên cạnh bà là em gái Lubka, duyên dáng, gương mặt thanh tú, còn trẻ, trông chẳng có gì giống một phụ nữ nông dân.
- Chị vừa ly dị phải không? – nhà tiên tri đột ngột hỏi?
Tôi bối rối nhìn Lubka – liệu có nên trả lời không. Câu hỏi, như người ta nói, vỗ mặt. Tôi càng trở nên bối rối hơn.
Lúc bấy giờ, quay về phía em gái, Vanga mô tả ngoại hình và tính cách của tôi khá chính xác, bà nói một số điều tốt đẹp về tôi – rõ ràng, muốn động viên tôi. Sau đó bà nói giọng đều đều:
- Lẽ ra chị phải đến gặp tôi từ lâu. Nhưng đừng lo lắng, người bệnh sẽ bình phục. Chỉ cần thay đổi không khí cho anh ta. Và càng nhanh càng tốt.
Tôi lại càng thêm bối rối. Bà muốn nói điều gì vậy? Cần thay đổi khí hậu? Liệu có phải là lắp máy điều hòa không khí trong nhà? Hay cơ thể bị ngộ độc và cần phải sử dụng phương pháp hút không khí ra khỏi người bệnh nhân?
- Bà muốn nói về khí hậu phải không? Tôi hỏi vì cho rằng dự đoán này hiện thực hơn những cái khác.
- Đúng thế.
Xin nói trước, theo lời khuyên của bà, tất nhiên, tôi chuyển bệnh nhân tới vùng ngoại ô Moskva và sức khỏe người thân của tôi đã hoàn toàn bình phục – sau nhiều năm ở bệnh viện, đau đớn, tuyệt vọng.
Thật đơn giản và kỳ diệu. Giá như trong những phút hiểm nghèo, ai cũng có thể gặp được một người cố vấn tuyệt vời như vậy.
- Chị sẽ trở về với mẹ, nhưng điều này còn lâu mới xảy ra và chỉ với điều kiện là mẹ chị rất muốn điều đó, - nhà tiên ri nói với tôi.
Lúc bấy giờ những lời của bà không gây ấn tượng đối với tôi. Tôi nhớ lại chúng sau 10 năm, khi do những điều kiện không lường trước, một thời gian tôi trở thành kẻ “vô gia cư”.
Tôi bị cắt hộ khẩu khỏi ngôi nhà bố mẹ vì “làm khách ở nhà chồng” quá lâu, và chỉ sau rất nhiều cố gắng của mẹ, tôi mới có thể trở về ngôi tổ phụ của mình.
- Chị sẽ đổi nghề và sẽ được xã hội thừa nhận, nhưng rất muộn. Chị sẽ khổ sở vì bị vu khống, nhưng sẽ tìm được những người bảo vệ có thế lực.
Lúc bấy giờ, ở tuổi 24, những lời dự báo mơ hồ, xa xôi ấy dường như là không tưởng.
- Chị sẽ đổi nghề sau hai năm nữa, - Vanga giải thích.
Lúc đó tôi không tin bà. Tôi là một kỹ sư hàng không, thời bấy giờ phụ nữ làm nghề hàng không hầu như rất hiếm. Tất nhiên, tôi cũng có chút tự hào, hơn nữa tôi lại tốt nghiệp đại học hàm thụ. Vì vậy, tôi hoàn toàn không có ý định đổi nghề. Tôi tin rằng Vanga đã dự báo sai…
Hai năm sau, tôi vô cùng vui mừng vì được nhận vào làm việc tại một trong những nhà xuất bản với chức vụ biên tập viên. Sau mức lương gần như “khủng” ở ngành hàng không, số tiền 84 rúp mà tôi nhận được hàng tháng trên cương vị mới quả là “chết đói”.
Nhưng tôi không băn khoăn, tôi tràn đầy nhiệt huyết và những kế hoạch sáng tạo. Hoạt động văn học của tôi bắt đầu từ đây. Nói chung, tất cả những lời tiên tri của Vanga đều trở thành hiện thực, nhưng hiện thực đó diễn ra trong suốt cuộc đời.
Điều kỳ diệu bắt đầu thật đơn giản, Vanga đề nghị đưa cho bà những viên đường mà tôi đã đặt dưới gối từ đêm trước. Những người đến gặp bà đều biết những viên đường này.
Đường là một thứ không có gì đặc biệt, mặc dù vậy, có lẽ nó đóng vai những tinh thể màu nhiệm hay những quả cầu thủy tinh. Vừa đưa tay sờ những viên đường Vanga vừa hỏi:
- Aleksandr là ai?
Đó là anh trai tôi, anh tình nguyện ra mặt trận khi chưa đầy 16 tuổi, và hy sinh vào những ngày đầu chiến tranh.
- Anh ta ở đây, - bà cầm cái gậy dựng bên bàn, gõ xuống nền nhà – anh ta hỏi thăm chị…- và bà bắt đầu nêu tên những người ruột thịt của tôi.
Bà chỉ nêu tên những người đang sống. Nhưng ngay lập tức tôi như cảm thấy hồn của anh trai tôi, người mà, tất nhiên, tôi chưa hề gặp, và chỉ có thể nói với anh thông qua bà Vanga, anh hỏi về những người sinh trước năm 41, tức là trước khi anh hy sinh.
Tôi trả lời điều gì đấy, nhưng rõ ràng, tôi không nói đúng điều cần thiết, vì vậy Vanga bắt đầu nói thay tôi:
- Mọi người vẫn nhớ và yêu mến anh. Em trai được đặt tên là Aleksandr để tưởng nhớ anh. Anh không biết đâu, vì em sinh sau chiến tranh.
Sau đó gương mặt Vanga trở nên căng thẳng, điều này rất ít khi xẩy ra với bà.
- Anh ấy hỏi chị về Maria. Maria là ai vậy?
- Tôi không biết.
- Anh ấy hỏi về Maria, - bà nhắc lại. Tôi bắt đầu luống cuống. Tôi không biết Maria nào cả. Tôi biết rất rõ dòng họ gia đình tôi, có thể nắm được số phận ít nhất của 5 thế hệ, còn Vanga thông thường chỉ biết đến đời ông, bà.
Tôi buộc phải lục tìm kho lưu trữ của gia đình. Trong đống tài liệu phai màu, tôi tìm thấy tờ giấy khai sinh của anh trai tôi. Và phát hiện ra chúng tôi là con cùng cha khác mẹ.
Aleksandr sống với bố mẹ tôi, anh được yêu quý và đặt nhiều hy vọng vì anh là một chàng trai tài năng. Mẹ coi anh như con đẻ và không đồng tình với việc tôi khám phá bí mật gia đình và công khai điều đó.
Mẹ đẻ của anh cả tôi là mọt phụ nữ nông dân ở Tver tên là Maria, vợ đầu của bố tôi. Những gì bố mẹ giấu chúng tôi đã được phát hiện nhờ tài năng kỳ diệu của Vanga.
- Ở đây còn có Nikolai, anh ấy là ai vậy? – giọng nói của Vanga cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Đúng lúc đó, tôi bỗng sực nhớ rằng khi biết tôi đến gặp Vanga, những người thân của tôi đã nhờ tôi hỏi thăm số phận của cậu Nikolai, anh trai mẹ, sĩ quan chuyên nghiệp, con người cực kỳ dũng cảm và trầm tĩnh.
Chính những phẩm chất ấy buộc người thân nghi ngờ thông tin về việc cậu mất tích trong chiến tranh. Những con người như vậy không thể mất tích. Tôi bắt đầu giải thích như vậy, nhưng hóa ra là thừa.
- Anh ấy hy sinh ở ngoại ô Leningrad năm 43.
Điều đó hoàn toàn chính xác, nhưng nhà tiên tri không cho định hướng cụ thể - cậu được mai táng ở đâu, có mộ hay không.
Mười lăm năm sau, mẹ tôi nhận được từ Leningrad thông báo nói rằng anh trai mẹ hy sinh anh dũng ở ngoại ô Leningrad vào năm 43 và được an táng tại một ngôi mộ tập thể cạnh ga Mga. Tên cậu được khắc bằng vàng trên bia mộ.
Lúc bấy giờ Vanga bắt đầu gọi tên những người thân của cậu, bà quả phụ và các con.
- Anh ấy hỏi chị về Tatiana, Yury, Ludmila…
Yury mới đây vừa bị mổ, mọi chuyện tốt đẹp. Con trai của cậu đã trở thành sĩ quan chuyên nghiệp như cậu. Cậu đã có cháu nội, sau này nó cũng sẽ trở thành quân nhân. Và chắt của cậu cũng thế…
Vanga dường như quên tôi. Cần nói thêm rằng những lời tiên tri của bà về sau đều phù hợp với thực tế. Cháu của cậu tôi về sau trở thành trung úy, con trai của người cháu ấy cũng trở thành quân nhân. Cậu tôi trở thành người đứng đầu triều đại quân nhân.
Nhưng bây giờ xin trở lại những giây phút tôi ở bên Vanga.
- Chị có muốn nói chuyện với bố chị không? – đột nhiên Vanga hỏi. Lần này bà không gõ cây gậy xuống nền nhà mà chỉ tay về phía sau tôi. - Ông ấy đang ở sau lưng chị đấy.
- Vì sao ông ấy chết? Chính mắt tôi nhìn thấy ông bị đánh… Cách đây 6 tháng…
Đúng lúc đó, Vanga chuyển sang nói về tôi, bà hiểu rằng tôi rất sợ hãi.
- Chị là người Nga đúng không? – bà hỏi.
- Người Nga, đơn giản là biết tiếng Bulgaria.
- Chị sống ở Moskva phải không? Chị có một ngôi nhà ở ngoại ô Moskva.
- Có một cái imot, không lớn lắm…
- Từ “imot” trong tiếng Bulgaria có nghĩa là một dinh cơ được truyền từ đời này sang đời khác. Gia đình tôi không có cái gì như vậy cả, đề tài này không thú vị đối với tôi, nhưng Vanga dường như đụng phải một rào cản vô hình.
Tôi thấy mặt bà trở nên căng thẳng khiến tay bà sờ soạng những sợi chỉ nào đấy mà chỉ bà nhìn thấy. Bà đặt ra những câu hỏi mới, rồi lắc đầu. Và bỗng nhiên tôi thoáng nghĩ:
- Trong khu vườn nhà chúng tôi có một cái chuồng gà, trông giống cái kho hơn là nhà.
- Chính nó! – người đối thoại của tôi thở phào nhẹ nhõm và câu chuyện chuyển sang đề tài đời thường như trồng cây gì ở ngoại ô Moskva, ở đấy có cà chua, nho, anh đào hay không, có thể mua đất hay không?
Trước mặt tôi giờ đây là một người đàn bà nông dân tò mò và mộc mạc. Quả là bà ném cho tôi cả núi câu hỏi.
Câu chuyện kéo dài mãi. Tôi được bà tiếp gần một tiếng đồng hồ. Bà không hài lòng với những lời khuyên mà bà có thể cung cấp cho tôi. Lúc chia tay, bà trao cho tôi một mảnh giấy in một nét ngoắc. Như vậy, tôi là người đầu tiên trở thành chủ nhân tờ giấy phép vào gặp bà.
Khi ra tới sân, những người khách đang chờ nhìn tôi với vẻ ghen tỵ và tò mò hỏi tôi bà nói những gì. Tôi không muốn trả lời, chỉ nói một câu chung chung.
- Chưa ai được bà ấy tiếp lâu như vậy, - một bà già thở dài.
- Bà ấy đã nói chuyện với chị 47 phút.
Tôi cảm thấy ái ngại vì, rất có thể, tôi đã chiếm mất thời gian của ai đó, mặc dù điều đó ít phụ thuộc vào tôi. Xưa nay không ai dám cắt lời Vanga hoặc hối thúc bà. Bởi vì đó là cuộc gặp gỡ kỳ diệu.
Còn tiếp