Có những lúc trong nỗi nhớ nhung anh vô bờ bến, em đã hờn dỗi cuộc đời sao đã cho em gặp lại anh sau hơn 4 năm. Gặp lại anh làm chi để đời em lại chông chênh như những năm xưa. Cũng không biết phải vui hay buồn nhưng em thấy yêu anh và đau khổ, nỗi nhớ nhung anh vắt kiệt sức lực của em.
Nếu không gặp lại anh, chắc em nghĩ rằng mình đã quên anh thật, điều còn lại chỉ là những kỉ niệm đáng yêu thuở học trò. Những ngày chúng mình viết thư cho nhau mà em là người chủ động trước, những lá thư được kẹp trong cuốn vở nhờ bạn chuyển qua.
Nhớ lần đầu hẹn gặp mặt nhau sau vài lá thư qua lại, vừa thấy anh bước ra khỏi lớp em đã không đủ can đảm để gặp anh, và em đã mất hút sau cầu thang để anh đứng ngẩn ngơ một mình.
Lần hẹn gặp thứ hai, em đã can đảm lắm, em không chạy nữa nhưng em đứng lặng im, mặt mày xanh mét, tim đập nhanh, mồ hôi túa ra lạnh ngắt, em không nhớ mình bắt đầu như thế nào.
Em là một đứa con gái cá biệt vì đi học trễ, nhưng từ ngày thích anh, em đã đi học thật sớm, lên lớp bỏ cặp và chạy đi qua lớp anh để được nói chuyện với anh. Em không hiểu sao mình can đảm đến vậy, người ta nói trong tình yêu thật sự, đàn bà thì mạnh mẽ còn đàn ông thì yếu đuối, em thấy quả như vậy.
Rồi những tháng ngày ôn thi cuối cấp đến, em không còn gặp anh nhiều nữa, chỉ là những buổi đi học thêm được nhìn anh cho bớt nhớ nhung, có những hôm khi nhớ anh quá em đã chạy xe một đoạn đường dài để đi ăn ya-ua ở quán ngay sát nhà anh, chỉ để được gần anh hơn, rồi có lúc em tự chạy xe lên nhà anh để được gặp anh, lúc đó em không nghĩ gì nhiều ngoài việc được gặp và nói chuyện cùng anh thôi. Một thời yêu dấu hôn nhiên ấy!
Rồi chúng mình cũng mỗi người một nơi, em cũng háo hức và quen dần với những mối quan hệ mới ở môi trường đại học.
Em quên anh thật ngoài những lúc bạn bè ngồi kể chuyện yêu đương thời cấp ba. Cho đến một ngày em gặp lại anh.
Trong không gian có tiếng nhạc dạt dào đó, anh nhìn em, tựa như "từ một ánh mắt đắm đuối anh trao, em ngỡ như ánh sao rơi vào tim này... anh đã cho em ấm lại, dù bao giá băng trong em vẫn còn", những giọt nước mắt cứ lăn ra theo những nhớ nhung, giận hờn, trách móc, yêu thương, trái tim em như tìm được đường về sau bao ngày lang thang xa xứ, em đâu muốn anh thấy điều đó, "em yêu anh".
Những giọt nước mắt là của anh. Anh trách móc em sao không nhớ anh, có bao giờ bất chợt anh nhớ đến em không?
Những tháng ngày sau đó là những tiếng nấc trong đêm, những giấc ngủ phải đợi em lịm đi vì mệt mỏi.
Em biết anh chỉ luôn xem em như một người bạn. Nhưng người đàn ông có trái tim nhân hậu, ngọt ngào và dịu dàng của em ơi! Cảm ơn anh đã trân trọng tình cảm của em và để cho em được yêu anh, chỉ như vậy là đủ rồi.
Em không chắc rằng mình có yêu anh không. Nếu em yêu anh thật sao thấy anh có người tình em lại đau đớn thế này. Nhưng em biết chắc một điều rằng, em mong anh hạnh phúc dù với bất cứ ai, hơn là đau đớn vì bất kì lí do gì. Có lẽ người con gái anh yêu là một cô gái đáng yêu, tốt bụng.
Anh sẽ hạnh phúc với họ mà. Hai người hạnh phúc thì sẽ có một người đau khổ. Nước mắt này dành cho ai? Cho em hay cho anh? Nếu biết yêu đương là khổ đau thế này em đã bước chân ra khỏi lãnh địa tình ái. Nhưng em đã lỡ sa chân rồi... em đang khóc...
Những giọt nước mắt có thể xoa dịu bớt nỗi đau thì hãy để cho em khóc, vì chẳng có thuốc nào làm được điều đó cho em cả.
Em biết rồi những nhớ nhung anh sẽ phai dần theo năm tháng. Đừng bảo những người yêu đơn phương là ngu ngốc. Hãy yêu đi để biết là có phải họ ngu ngốc không. Em chỉ cần anh hạnh phúc, dù với bất kì ai, em sẽ lấy đó niềm hạnh phúc cho mình.
Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh để em biết yêu thương một người vô điều kiện là như thế nào, em chẳng cần điều gì từ anh cả ngoài việc mong anh thành công và hạnh phúc. Cảm ơn đời và cảm ơn anh đã làm trái tim em bao la như thế này. Tình yêu có thể làm được nhiều thứ ta không ngờ được.
Xin được gọi anh là "Dấu yêu" để nhớ một thời ta đã yêu say mê và hồn nhiên như thế. Dấu yêu!