Chủ trại, chính là bà ngoại, đã gọi điện trước khi nghỉ hè 1 tháng: "Bao giờ trẻ con nghỉ hè, để mẹ lên đón". Bọn trẻ con reo lên háo hức.
Và giờ đã đến lúc đến trại hè giá 0 đồng của ông bà, đưa đón tại gia, password là "trò chuyện", "cháy nắng" để khuyến mại "vòng tay ôm"...
Trung tâm tiếng Anh nơi các con tôi học thông báo về trại hè giá 25 triệu, bà ngoại thì thúc giục trẻ con học xong thì cho về chơi với ông bà.
Trong đầu tôi có đôi chút mường tượng ra sự so sánh để chọn trại hè tiếng Anh hay trại hè Nhà Ông Bà.
Một bên giá 25 triệu, một bên 0 đồng. Đó là một vấn đề nhưng cũng chưa hẳn là vấn đề. Không tham gia trại hè thì sợ con tụt hậu, nhưng thêm một khóa học nữa thì chẳng khác học kì 3 của các con.
Như thế có phải tôi đã đánh cắp mất mùa hè của chúng không?
Nghĩ nhanh quyết nhanh nên tôi quyết định để con về trại hè Nhà Ông Bà nơi cả tuổi thơ ấu của tôi lớn lên ở đó với kí ức sống động của những lần trèo cây bị ngã đến tím cả ngườivà những trò bẻ hoa hút mật chỉ tuổi thơ tôi mới có.
Tôi gần như không nhớ đến mình đã mặc quần áo gì, ăn món gì nhưng những góc sân và khoảng trời, những lần anh chị em tôi chơi đùa hoặc dồn đánh nhau quanh nhà thì nhớ rõ mồn một...
Cô bé con nhà hàng xóm hôm nay bắt đầu với trại hè tiếng Anh 2 ngàn đô, còn chủ trại hè của con tôi bảo: "Con bận làm thì cứ làm đi, mẹ lên đón bọn trẻ con được rồi".
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật là may mắn vì có chủ trại siêu cute, nhiệt tình như thế...
Chào mừng đến với trại hè Nhà Ông Bà. Miễn phí đưa đón, ăn uống, ngủ nghỉ, bao ăn chơi, khuyến mại những vòng ôm, những giải đáp thắc mắc không bao giờ dừng lại...
Tại trại hè thiên nhiên và con người hòa làm một. Lũ trẻ sẽ vận động và vận động, tóc tai ướt rượt mồ hôi, người đen cháy vì đạp xe, trượt patin, đá bóng... Biết bắt sâu, hái rau, quét nhà, rửa ấm chén...
Trại hè tuyệt vời, các con mừng, cha mẹ vui, ông bà phấn khởi.
4 bức tường, áp lực học hành, tivi, ipad đã làm bạn với lũ trẻ suốt thời gian học hành vừa qua và chúng sẽ được cai "đặc sản đô thị" trong khoảng thời gian này.
Một buổi cuối tuần tôi về thăm bố mẹ và lũ trẻ. Bộ quần áo lấm lem, người đen cháy nhưng chúng hớn hở bảo: "Con muốn kỳ nghỉ hè kéo dài thật lâu". Ngô, khoai, sắn mẹ tôi luộc để sẵn quanh nhà.
Đu đủ chín cây bổ sẵn. Lũ trẻ chạy nhảy nhiều nên nhanh đói thỉnh thoảng lại ngồi ăn ngon lành một quả chuối chín.
Chiều đến bà lại lùa lũ trẻ đi hái rau, khi bẻ từng quả đỗ nhìn cách lũ trẻ nâng niu, ngắm nghía từng quả "Sao nó dài thế hả bà?", "Mình sẽ nhặt nó như thế nào?"...
Bà bảo bà có những chiếc cuốc xinh cho con để đi cuốc đất. Thế là cả lũ sung sướng vì được thực hành với chiếc cuốc, chân trần trên nền đất mát.
Tiếp đến là màn bắt sâu cho rau, bọn trẻ không ngại ngần bắt những con sâu mà ở thành phố có lẽ chúng nhìn thấy đã co rúm người...
Tôi không ngờ cậu con trai lớn tồ tệch nhặt rau muống chọn lấy phần lá, bỏ phần thân, hay cô út luống cuống không biết cầm chổi thế nào cho đúng... đã biết làm vườn một cách tự nhiên và hào hứng như thế.
Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt non tơ của lũ trẻ và cả khuôn mặt đã hằn những nếp nhăn của mẹ... mùi thân thuộc của quê hương và tuổi thơ đã thấm trong những đứa trẻ thị thành.
Khi chúng chạy trên con đường trải đầy rơm rạ gặp bà hàng xóm đã già, xách túi đồ hơi nặng, chúng biết nhanh nhảu bảo: "Bà để cháu giúp cho ạ", rồi cùng nhau khiêng túi đồ cho bà.
Tôi cảm thấy thật may mắn khi có quê hương, có bố mẹ khỏe mạnh, có căn nhà thôn quê để lũ trẻ có khoảng thời gian không ngồi trong những 4 bức tường máy lạnh, không cần học kĩ năng sống qua những bài giảng khô khan trên lớp.
Các con tôi bảo: "Giờ con đã biết mùi lúa chín thơm như thế nào rồi". Chúng cũng biết yêu thương mọi sinh linh quanh mình bằng cách tung thóc cho đàn chim trời mỗi sáng xà xuống hiên nhà như cách bà ngoại vẫn làm.
Con gái tôi sau khi đi chợ về nhìn thấy một hai bố con bán hoa quả, cậu bé lấm lem đang ngồi chơi cùng miếng xốp vụn, còn ông bố thì mải miết bán hàng.
Cô bé nói: "Bà ơi, có những bạn ngoài kia không có nhiều đồ chơi. Hôm nào con về nhà lấy đồ chơi chia bớt cho các bạn ấy bà nhé".
Chẳng có lớp học nào hiệu quả bằng thứ tự chúng trải nghiệm. Cuộc sống hẳn không phải cái gì cũng có thể dạy qua trang sách và những bài nói trên bục giảng.
Mùi mồ hôi của lao động, mùi của thiên nhiên, lòng kính trọng người già, thương yêu vạn vật xung quanh... là những gì lũ trẻ học được ở trại hè đặc biệt nhà ông bà.
Tôi hào hứng kể về trại hè Nhà Ông Bà mà con tôi đang được hưởng khi quay về Hà Nội sau kỳ nghỉ cuối tuần.
Cô hàng xóm có vẻ tiếc nuối: "Thật tiếc em không có quê, bố mẹ em chỉ cách nhà em có 4 km". Đúng thế, không phải ai cũng may mắn có trại hè Nhà Ông Bà như các con tôi đang được trải nghiệm.
Cuộc sống thị thành khiến người ta buộc phải trải nghiệm bằng những khóa học đắt tiền để "mua" lấy cho con mình những vòng tay của thiên nhiên, cách hành xử trong cuộc sống qua những bài giảng khéo léo đan cài.
Chỉ là tôi may mắn hơn thôi. Bố mẹ còn khỏe mạnh để chăm sóc và dạy dỗ lũ trẻ mỗi dịp hè.
Để có mái nhà an yên và vườn rau xanh mát, khoảng sân rộng cho các con tôi những phút giây thư giãn với những bài học tự bản thân chúng nhìn thấy bằng đôi mắt và sự quan sát của chính mình.
0 đồng cho trại hè Nhà Ông Bà nhưng giá trị thì vô giá.
Tôi thực sự cảm thấy biết ơn vì tất cả, biết ơn bố mẹ, biết ơn quê hương, biết ơn các con... Ai đó đã chẳng nói thế này "còn biết ơn là còn hạnh phúc" đấy thôi.
Đấy là thứ hạnh phúc dễ lây lan, thấm đẫm chất quê, có mùi chua nồng của đất, mồ hôi và cả sự ngọt ngào vô tận của cảm xúc.