Từ hôm qua đến hôm nay tôi nhận được cỡ hơn trăm tin nhắn, tất cả đều của người thân họ hàng bên chồng. Sau khi thông báo sẽ dọn ra ngoài ở riêng từ ngày mai thì vợ chồng tôi bị chửi mắng rất nhiều. Riêng tôi thì bị mấy bà cô chồng “tế” hẳn lên mạng với tội không nghe lời, cãi mẹ chồng và ly gián gia đình bên nội.
Ai cũng là nạn nhân trong câu chuyện của mình. Nhưng thật sự tôi không hiểu nổi sở thích đóng vai bị con dâu bắt nạt của mẹ chồng tôi hết ngày này qua tháng khác. Vốn dĩ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã nhạy cảm, mẹ chồng tôi lại luôn cố tình diễn kịch khiến người ngoài hiểu nhầm. Về làm dâu 3 năm thì 3 năm tôi bị các cô bác gái bên chồng nghĩ là đứa tai quái. Đâu ai biết mẹ chồng tôi mới là người chì chiết mắng mỏ con dâu suốt ngày.
Vì thương chồng nên bao lâu nay tôi luôn cắn răng chịu đựng. Chọn được chồng chứ đâu chọn mẹ chồng được. Bản thân chồng cũng biết tôi chịu thiệt thòi nhiều, anh bù đắp cho tôi bằng cách yêu thương trân trọng vợ, thường xuyên đưa tôi đi du lịch gần xa để giải tỏa tâm lý. Ngày lễ hay dịp kỉ niệm gì của riêng 2 đứa anh cũng mua quà đầy đủ. Chỉ có điều anh lén đưa cho vợ để tránh bị mẹ anh soi.
Năm đầu cưới về xong vợ chồng tôi đều bận rộn kế hoạch riêng của 2 đứa nên chưa muốn sinh con. Tôi bận mở shop hoa, còn chồng thì đến giai đoạn quan trọng của sự nghiệp. Chúng tôi ủng hộ nhau hết lòng, có bao nhiêu tiền chồng đều cho tôi hết. Tôi giữ tiền đó cho anh học Tiến sĩ, còn lại thì chăm lo cho tiệm hoa. Qua bao nhiêu áp lực thì chồng tôi cũng thăng tiến suôn sẻ, việc kinh doanh của tôi lãi lời đủ để mở thêm một shop bán đồ gốm nữa.
Như người khác thấy con cái thành đạt sẽ mừng vui. Riêng mẹ chồng tôi thì tỏ ra khó chịu lắm. Vợ chồng tôi bận rộn vắng nhà suốt, cứ về ăn được bữa cơm là mất ngon vì bị mẹ trách móc. Bà nói chúng tôi tham lam, coi tiền quan trọng hơn gia đình. Rồi bà ép chúng tôi phải sinh con, còn cảnh cáo trước là “nhà này phải có cháu trai để giữ gìn hương hỏa”. Nhiều đêm tôi ức phát khóc. May có chồng luôn đứng ra bảo vệ nên tôi vẫn trụ vững tinh thần.
Không bắt tôi mang bầu được nên mẹ chồng lại kiếm chuyện kiểu khác. Bà đi buôn chuyện khắp nơi rằng “con dâu bị điếc”, nghi ngờ tôi vô sinh và thao túng tâm lý con trai bà. Một người anh họ nhắn tin kể cho tôi biết điều đó. Thế là tôi cãi nhau với chồng và đòi ly hôn lần đầu tiên.
Sau 2 ngày ngủ riêng tôi đã bình tĩnh lại. Chồng cũng tự nói chuyện riêng với mẹ và thống nhất không gây áp lực cho tôi nữa. Sinh con lúc nào là do tôi chọn, và dù trai hay gái anh cũng đón nhận hết. Anh yêu cầu mẹ không nói những lời khiến tôi tổn thương nữa.
Yên bình được một thời gian thì biến khác ập tới. Tôi có thai ngoài kế hoạch, siêu âm lại là bé trai khiến mẹ chồng mừng húm. Suốt thai kỳ tôi stress vì bị mẹ chồng bắt ăn uống đủ thứ, thuốc men suốt ngày, gọi là bổ dưỡng nhưng lắm cái không đúng khoa học. Tôi cứ từ chối món nào là bà giãy nảy lên dỗi.
Mẹ chồng liền đi khắp nơi nói con dâu lên mặt, chống đối lại “kiến thức” của một người đã sinh nở từ cách đây hơn 30 năm. Tôi stress đến nỗi sút cân không phanh, lúc 4 tháng còn suýt dọa sảy. Chồng tôi nổi giận ra ngoài mua luôn một căn chung cư đòi chuyển đi. Khi ấy mẹ chồng mới sợ và thôi không gây chuyện nữa.
Nhưng rồi sát ngày sinh mẹ chồng lại làm tôi phát điên. Tôi dự sinh vào cuối tháng 10/2023, nhưng bà cứ sốt sắng đòi bác sĩ kéo dài thai kỳ đến tận tháng 11 cho “đúng ngày đẹp”. Đợt ấy bố mẹ tôi cãi cọ ầm ĩ với thông gia vì muốn bảo vệ con gái. Kết cục mẹ chồng lại dỗi. Bà chẳng thèm đến bệnh viện ngày tôi chuyển dạ, có mỗi bố chồng với em chồng qua thăm.
Sinh xong chồng chở thẳng mẹ con tôi qua ngoại ở cữ. Anh biết kiểu gì cũng ầm ĩ nếu để tôi ở nhà nội nên chọn tránh voi chả xấu mặt nào. Suốt 2 tháng bên ngoại mẹ chồng cũng chẳng gọi điện hỏi thăm tôi câu nào, chỉ đúng 1 lần bà gửi hộp súp cho chồng tôi đem sang. Chắc lại mấy bà cô chồng tư vấn làm thế cho đỡ mang tiếng không màng đến con dâu.
Ăn Tết dương xong thì mẹ con tôi về lại bên nội. Chồng đã làm công tác tư tưởng trước với mẹ anh để bà không can thiệp vào việc nuôi con của tôi, tránh được những mâu thuẫn không cần thiết. Bà đồng ý rồi nhưng thực tế thì ngược lại.
Ngày nào mẹ chồng cũng nấu cho tôi mấy món toàn thịt mỡ, kiểu chân giò hầm, thịt bò hầm, gà hầm, nầm chiên… để có sữa cho em bé. Khổ nỗi tôi nhiều sữa sẵn rồi, bác sĩ dặn ăn uống vừa đủ thôi là được. Tôi chê không ăn là mẹ chồng lại nước mắt ngắn dài kêu “mẹ có lòng mà con dâu không thương mẹ”.
Rồi mẹ chồng cứ canh lúc cháu khóc để chạy sang kêu tại tôi không cho con bú. Lý lẽ của bà là "cháu đói nên nó mới khóc". Tôi giải thích rằng ngày nào cũng cho con ăn đủ cữ rồi, nhưng bà khăng khăng đòi cho cháu bú thêm. Mệt mỏi hết sức.
Đợt này tôi bắt đầu cho con ăn dặm. Tôi mua sẵn một số loại bột để con thử xem nó thích ăn loại nào. Tuần đầu thử 2 loại thì nó dị ứng 1 loại nên tôi phát hiện con bị dị ứng đạm bò. Nó chỉ sưng mẩn quanh miệng một lúc là hết nhưng mẹ chồng kêu gào ầm lên bắt đi viện. Tôi đành chiều ý bà bế con đi khám, lên tới viện thì nó đã trở lại bình thường rồi.
Hôm nay tôi thử cho con ăn thêm loại bột khác nữa. Tưởng đồ ngon đắt thì nó sẽ hợp, không ngờ mới đút được 2 thìa thì con lại dị ứng. Vừa đem bát bột đổ đi thì con lại trớ ra ngực với cổ. Chỗ nào có bột rớt ra là mẩn đỏ hết lên. Tôi biết da con nhạy cảm nên lau rửa nhẹ nhàng xong để nó nằm một lúc.
2 mẹ con đang chơi với nhau thì bà nội thằng bé đi đâu về. Bà vào nựng nó xong phát hiện ra dị ứng. Tưởng lần trước rút kinh nghiệm rồi nhưng không ngờ mẹ chồng lại quay sang chì chiết tôi.
- Định cho cháu tao đi sớm hay sao mà cứ tự ý đổi bột liên tục làm nó dị ứng thế? Làm mẹ cái kiểu gì mà nuôi con không ra đâu vào đâu. Đẻ không biết chăm thì để người khác làm!
Tôi ngỡ ngàng với những lời cay độc mẹ chồng thốt ra. Biết tính bà không ác nhưng nói vậy thì quá quắt lắm rồi. Tôi không kiềm chế nổi nữa. Có bao nhiêu bức xúc trong lòng là tôi xổ hết ra. Vừa nói tôi vừa khóc, nước mắt giàn giụa như vỡ đê. Ấy thế mà mẹ chồng chẳng thông cảm gì hết, bà cãi nhau tay đôi với tôi luôn.
Đúng lúc đang căng thẳng thì chồng xách bỉm mới mua cho con về. Nghe mẹ trút toàn câu cay nghiệt vào tôi xong anh giận lắm. Anh giật lấy thằng bé trên tay bà nội rồi bảo tôi thu dọn đồ đạc mai chuyển về chung cư luôn. Vốn dĩ chung cư đang cho thuê nhưng vừa hay hôm 15/3 họ hết hợp đồng nên để trống.
Mẹ chồng lăn ra ăn vạ ngay lập tức. Bố chồng cũng ngán ngẩm, lắc đầu bảo chúng tôi cứ kệ bà ấy. Ông hoàn toàn thông cảm với các con vì chính ông đã chịu đựng bà ấy suốt mấy chục năm rồi. Tôi không ghét mẹ chồng, nhưng bà cứ làm con cái khổ sở như thế thì có nên tha thứ không?...