Bực bội khi mỗi tháng chỉ được cầm 8 triệu tiền lương của chồng, một hôm thấy anh ngồi bên hiên nhà, tôi giật thót vội lao đến xin lỗi

Ngọc Thương |

Lòng tôi như thắt lại khi nhận ra anh đã đến giới hạn.

Tôi thuộc kiểu gà mẹ, luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái nên tôi ở nhà nội trợ, chăm lo cho các con. Chồng tôi luôn miệt mài với công việc, nhưng lương anh nhận được lại quá ít ỏi so với những gì gia đình chúng tôi cần. Lương 8 triệu của anh, thêm 4 triệu làm thêm ở nhà của tôi, chỉ vừa vặn trả đủ tiền thuê nhà, tiền học phí cho con lớn, sữa bột cho con nhỏ và ăn tằn tiện ngày qua ngày.

Sáng nào anh cũng ra khỏi nhà từ khi trời còn chưa tảng sáng, đến tối muộn mới về. Anh luôn đưa hết số tiền kiếm được cho tôi, kèm theo là nụ cười mệt mỏi nhưng đầy ngọt ngào. Anh là thế, không tiếc vợ con bất cứ thứ gì. Có nhiều hôm nhịn ăn sáng để dành tiền mua quà tặng tôi. Dù vậy, tiền bạc luôn là nỗi lo lắng không nguôi trong tôi. Nuôi dạy hai đứa trẻ trong bối cảnh kinh tế khó khăn khiến tôi thường xuyên phải cằn nhằn, dù biết rằng nó làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh.

Một hôm, tôi không kiềm chế được mình và đã nói ra những lời cay đắng: "Anh làm việc cả ngày như vậy mà đem về chỉ được bấy nhiêu sao? Sao không cố gắng kiếm thêm, làm thêm? Con cái chúng ta cần nhiều thứ lắm!".

Anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt đượm buồn, lặng lẽ đáp: "Em biết anh đã cố gắng hết sức rồi. Anh bất tài vô dụng chỉ kiếm được có thế thôi".

Bực bội khi mỗi tháng chỉ được cầm 8 triệu tiền lương của chồng, một hôm thấy anh ngồi bên hiên nhà, tôi giật thót vội lao đến xin lỗi- Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Giọng anh điềm đạm nhưng đau đớn khiến tôi bất giác ngậm ngùi. Tôi biết anh đã cố gắng, nhưng sự chán chường và lo lắng bủa vây khiến tôi không thể nhìn thấy. Các cuộc cãi vã không chỉ khiến không khí trong nhà trở nên ngột ngạt mà còn khiến hai đứa trẻ của chúng tôi sợ hãi, rụt rè.

Rồi một ngày, sau một cuộc cãi vã dữ dội, tôi thấy anh ngồi thất thần bên hiên nhà, ánh mắt không còn là anh nữa. Lòng tôi như thắt lại khi nhận ra sự mệt mỏi và buồn bã trong anh đã đến giới hạn. "Em xin lỗi", tôi thì thầm, lao đến ôm chầm lấy anh. "Mình cùng nhau tìm cách khác nhé, mình không cần nhiều tiền, chỉ cần bên nhau là đủ rồi".

Kể từ đó, tôi học cách tiết kiệm và quản lý chi tiêu tốt hơn. Tôi cũng bắt đầu làm việc tự do để kiếm thêm thu nhập, và quan trọng nhất là tôi học cách quý trọng từng giây phút bên gia đình, không để những lo toan vật chất làm lu mờ tình yêu thương, sự quan tâm lẫn nhau. Và tôi nhận ra, hạnh phúc không hẳn là có nhiều tiền, mà là khi biết trân trọng và vượt qua khó khăn cùng nhau.

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại