Sáng tinh mơ của một ngày đầu tuần, đâu đó có những đứa bé theo mẹ đến trường, theo ba đi ăn sáng, cũng có những đứa trẻ nằm trong lòng mẹ để nghe hai tiếng à ơi, ru hời giấc ngủ say con nít.
Vậy mà cũng có đứa trẻ, vắt vẻo trên lưng bà, theo bà lên nương rẫy làm việc đồng áng, đôi khi chúng mệt lả mà ngủ gục ngon lành trên tấm lưng còng queo già cỗi, nhễ nhại mồ hôi. Như trong cái hình ảnh dễ thương này.
"Mặt trời của bà, ngủ quên trên lưng". (Ảnh: Do Trong)
Bức ảnh được một tay nhiếp ảnh đăng đàn trong một hội nhóm trên mạng xã hội, với nội dung ngắn gọn như sau: "Mặt trời của bà, ngủ quên trên lưng".
Và nhìn vào ảnh, có lẽ chúng ta dễ dàng nhận ra rằng, đây là một cặp bà cháu người dân tộc đang trên đường từ nương rẫy về bởi bộ phục trang thổ cẩm và mái tóc được bọc kín đáo trong tấm khăn tối màu của người bà.
Bà cụ này có vẻ như cũng nặng nhọc khi hai tay vừa ôm mớ cỏ khô cuối mùa mang về cho trâu bò ăn, lưng thì còng xuống nhè nhẹ để tạo tư thế cho "mặt trời" sau lưng đang say giấc ngủ.
Thật sự, trong từng chi tiết của hai gương mặt kia, định nghĩa "mặt trời" hoàn toàn vừa vặn tương xứng, dù không có ánh hào quang hay chói chang rực rỡ gì mấy, bởi chẳng phải con cháu muôn đời là ánh mặt trời của ông bà và ngược lại, ông bà cũng luôn là ánh sáng của các con, các cháu hay sao, đúng không mọi người?
Thế là, chỉ từ một bức ảnh dễ thương nho nhỏ vui tươi, đã lan truyền một nguồn năng lượng tích cực cho khá nhiều người vào một buổi sáng đầu tuần cuối năm đầy vất vả. Ai ai cũng chỉ biết thốt lên rằng "sao mà đáng yêu", "bà cháu dễ thương quá", "ngủ ngon chưa kìa"…
Ấy vậy mà cũng có một số bình luận sâu xa hơn, khi bảo rằng: "Có ai còn nhớ, mình cũng từng như vầy không", hay "xem ảnh mà nhớ bà, lâu rồi không về thăm nhà, không biết bà mạnh giỏi hay yếu đi nhiều rồi?".
Vậy đó, cuộc đời có bao lâu đâu, tuổi thơ của bất kỳ ai cũng chẳng có nhiều, vì thế khoảnh khắc kia là vô cùng đắt giá, nó vừa chứa đựng cái tình bà cháu thiêng liêng, vừa truyền tải đi thông điệp ẩn chứa nằm sâu trong tim mỗi con người: Bao lâu rồi, bạn còn nhớ hay đã quên cái hình ảnh người bà và mặt trời bé con nằm gọn sau lưng trong ký ức của chính mình?