Bài viết dưới đây là đôi lời chia sẻ của ông Trần (75 tuổi) đang được nhiều người quan tâm trên nền tảng Toutiao.
Sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, tôi là con một nên được bố mẹ vô cùng cưng chiều và chăm chút. Ngay từ khi đi học, tôi đã là 1 học sinh xuất sắc. Cho đến sau này đi làm, tôi cũng nhanh chóng có được vị trí cao tại công ty chỉ trong thời gian ngắn.
Dường như mọi thứ trong cuộc đời của tôi đều diễn ra một cách thuận lợi, trừ việc kết hôn. Sau khi chia tay mối tình đầu, tôi không không tìm được người phù hợp nên quyết định sống độc thân.
Dẫu không kết hôn và sinh con nhưng tôi có một đứa con nuôi, Dương Lôi. Cậu bé này là con trai của anh ruột. Do bố mẹ nó qua đời từ sớm nên Dương Lôi đã ở với tôi từ bé.
Cậu bé được tôi nuôi dưỡng từ nhỏ và đã có một công việc với mức thu nhập ổn định. Đầu năm 2023, Dương Lôi nói chuyện với tôi về kế hoạch tổ chức đám cưới với bạn gái đã gắn bó hơn 5 năm. Như là 1 người cha, tôi tôn trọng quyết định của cháu trai và làm đám cưới cho 2 đứa.
Sau khi kết hôn, cháu trai cần tiền mua nhà. Còn tôi tuổi cũng đã cao tuổi lại sống 1 mình cần người chăm sóc. Không suy nghĩ nhiều, tôi đã đưa ra quyết định bán căn nhà đang ở và dùng tiền cho Dương Lôi mua nhà. Còn tôi sẽ dọn về đó sống cùng vợ chồng chúng để tiện cho việc chăm sóc lúc đau ốm.
Tất nhiên sau khi bàn bạc kế hoạch này, Dương Lôi đồng ý. Ngay sau đó, tôi đăng thông tin bán nhà và may mắn chỉ sau vài tuần căn nhà đã có chủ nhân mới.
Tôi bán nhà được 3 triệu NDT và quyết định dành 2 triệu NDT (khoảng 6,8 tỷ đồng) để cho cháu trai. Số còn lại tôi gửi tiết kiệm để phòng thân. Sau khi có tiền trong tay, cháu trai tôi nhanh chóng tìm mua 1 căn hộ 3 phòng ngủ và cả 3 người dọn vào đó sống cùng nhau.
Đến đây, tôi tưởng rằng phần đời còn lại của mình sẽ là những tháng ngày hạnh phúc khi được sống gần con cháu. Song dường như mọi chuyện mới chỉ ở giai đoạn bắt đầu.
Trong khoảng 1 tháng đầu, tôi thấy mọi thứ đều ổn. Dương Lôi và vợ đều đi làm về sớm để cả nhà kịp ăn tối cùng nhau. Thậm chí bữa trưa, chúng lo tôi phải ăn 1 mình nên cũng ghé qua nhà để ăn cơm cùng.
Tuy nhiên sang đến tháng thứ 2, tôi nhận ra những bữa cơm có đủ 3 người ngày càng ít đi. Tôi thấy vợ chồng chúng thường đi làm đến khuya mới về và không có giờ giấc sinh hoạt cố định. Trong khi đó, tôi lại có thói quen ngủ sớm và dậy sớm nên buổi đêm thường bị đánh thức bởi tiếng mở cửa và nói chuyện của vợ chồng Dương Lôi.
Sống cùng nhà nhưng giờ giấc sinh hoạt trái ngược nhau nên chúng tôi dần ít đi những cuộc chuyện trò để gắn kết. Tôi cố gắng kết nối với bọn trẻ. Song ngoài vấn đề tiền bạc, cơ bản 3 thành viên trong nhà không có điểm chung nên mọi người dần trở nên xa cách nhau.
Là một ông già, tôi cảm thấy không thể theo kịp lối sống tiêu dùng bốc đồng của 2 đứa trẻ. Có lần cháu trai đột nhiên nói sẽ đưa tôi đến một khách sạn cao cấp để nghỉ dưỡng. Sau khi nhìn hóa đơn, tôi không thể chấp nhận với mức giá một đêm phòng ở đây.
Kết thúc chuyến đi, tôi đã phải nói chuyện riêng với cháu trai về việc không nên phung phí tiền bạc mà cần có kế hoạch chi tiêu đúng đắn. Ngay lập tức, Dương Lôi tỏ ra tức giận và cho rằng tôi sống không biết hưởng thụ, quá tằn tiện, không hiểu lối sống của người trẻ.
Sau vài lần xích mích như vậy, tôi nhận thấy việc cha mẹ già về sống cùng con không phải ý kiến hay bởi 2 thế hệ có quan điểm khác nhau, chắc chắn sẽ có những mâu thuẫn, xung đột trong sinh hoạt hàng ngày. Trước khi để lời nói và hành động không phù hợp sẽ gây rắc rối cho cả 2 bên, thậm chí có thể làm tổn thương tình cảm, tôi quyết định dọn ra ngoài sinh sống.
Cho đến lúc này tôi dần hối hận về quyết định bán nhà để sống chung với con cháu. Do số tiền còn lại không đủ để mua căn nhà mới, sau khi rời nhà cháu trai tôi phải tìm một phòng trọ làm chỗ nghỉ. Cũng may vẫn còn khoản lương hưu nên tôi có tiền để chi tiêu hàng tháng mà không cần nhờ vả ai.
Lúc này, khi nằm trong căn phòng trọ 1 mình, tôi nhận ra nhiều điều. Dù có suy nghĩ cho ai cũng cần chừa lại đường lui cho bản thân. Tuổi già muốn an yên cần phải sống độc lập.