“Làm sao có thể như thế được chứ! Phụ nữ có phải thánh đâu mà lúc nào cũng đúng? Mà đến cả thánh cũng có khi sai kia mà?”.
Anh nào vừa nói đấy? Anh thích so bì tị nạnh gì với phụ nữ? Anh có biết rằng cái sai của phụ nữ cũng là một cái sai… đúng kiểu sai không?
Anh có biết rằng trừ những việc phụ nữ thừa nhận sai ra thì tất thảy đều là đúng hết không???
Anh tị nạnh cái gì? Anh muốn thắng à? Anh thử chỉ ra cái sai của phụ nữ xem? Anh chỉ ra cái sai của phụ nữ đi rồi tôi sẽ chỉ cho anh thấy gấp một vạn tám nghìn lần những cái đúng của phụ nữ!
Tôi đùa vậy thôi! Nhưng là thật! Về việc tranh thắng của nhiều người đàn ông trước phụ nữ. Tôi vẫn nói rằng “Đàn ông luôn cao hơn phụ nữ 1 cái… cúi đầu”.
Bởi chỉ có những người đàn ông dám cúi đầu nhận sai trước phụ nữ thì người đàn ông đó mới đạt chuẩn “chiều cao” trước phụ nữ.
Bằng những anh chàng hở ra một tí là ăn thua với phụ nữ thì vốn chỉ là những gã đàn ông thuộc level “tiền mãn teen”.
Chưa được gọi là trưởng thành đâu.
Tin tôi đi, người đàn ông nào được phụ nữ kính nể và khâm phục luôn là những người đàn ông không bao giờ tranh thắng với phụ nữ.
Khoa học về tâm lý- kết quả của những cuộc trắc nghiệm tâm lý đều cho kết quả: Phụ nữ yêu thích những người đàn ông bao dung- vị tha hơn cả những người đàn ông đẹp trai sáu múi.
Là một người vợ, một người mẹ có khi họ cũng vô trách nhiệm với chồng, với con. Nhưng điều đó có phải là một cái sai không? Tôi cho rằng không! Họ vẫn đúng.
Chỉ là chúng ta nghĩ sai về họ. Chúng ta tưởng rằng tất thảy mọi người phụ nữ đều vì chồng vì con. Chứ không phải họ sai. Họ vẫn đúng như chính con người của họ.
Và nếu bạn không thích mẫu phụ nữ đó, bạn có thể rời khỏi họ. Đừng nói với tôi rằng bạn bị họ lừa dối hay bạn không thể bỏ họ.
Xã hội luôn có nhiều kiểu người khác nhau. Đàn ông cũng có những người bỏ vợ bỏ con sao phụ nữ lại không có những người như thế?
Ở đâu ra thứ tiêu chuẩn rằng phụ nữ thì phải thế này hay phụ nữ thì phải thế kia? Trong khi đàn ông tệ hại thì lại được cắt nghĩa một cách ưu ái rằng “vì họ là đàn ông”.
Là tôi muốn nói đến bình đẳng giới từ cả những thứ mà chúng ta vẫn cho rằng nó xấu xí, nó không thể chấp nhận nổi.
Đồng ý! Nó xấu xí và nó không thể chấp nhận nổi theo cách đánh giá Một.Con.Người chứ không phải Theo.Giới.Tính. Chúng ta có một con người tệ hại chứ không phải một phụ nữ tệ hại, làm ơn!
Ai đó sẽ lôi ra những định nghĩa hào nhoáng loảng xoảng về “Phụ Nữ Việt Nam” và cho rằng tôi đang cổ suý những người phụ nữ sống theo kiểu Tây. Rằng tôi “đội phụ nữ lên đầu”. Rằng tôi đang “hủ hoá” phụ nữ Việt.
Tôi sẽ không tranh luận đâu bởi tôi không tranh thắng. Tôi không nói các bạn sai và tôn trọng quan điểm của các bạn.
Chỉ là bởi quan điểm của tôi và bạn khác nhau. Tôi nghĩ chúng ta đã có 1000 năm Bắc thuộc đến độ nhiều khi chúng ta quên cả việc chúng ta từng là một quốc gia theo Mẫu hệ.
Nơi mà “Cái” nhiều hơn “Đực”. Từ Đường Cái, Cái Dao, Cái Búa… đến Cái này, cái kia…
Nhưng rồi vì đâu mà chúng ta lại đặt phụ nữ vào góc bếp và tự cho mình cái quyền được ra tiêu chuẩn này nọ để họ được công nhận là phụ nữ???
Tôi nghĩ chúng ta bao nhiêu người trân trọng Mẹ nhưng lại cư xử với phụ nữ khác như thể họ là “chiếu dưới”?
Tôi nghĩ tự bao giờ chúng ta cứ mặc định với nhau rằng phụ nữ phải thế này thế kia thì mới là phụ nữ? Trong khi đàn ông chúng ta khi thế này hay thế nọ và rồi bị ví như là những “thằng đàn bà”?
Thứ lớn nhất mà chúng ta dành tặng chị em trong ngày 20/10 này vốn không phải là một bó hoa hay một bữa ăn hoặc những món quà tặng lấp lánh.
Tôi nghĩ: Đó là sự trân trọng. Một khi bạn trân trọng phụ nữ, bạn sẽ thấy bạn được trân trọng.
Một khi bạn trân trọng phụ nữ, bạn mới thực sự là một người đàn ông. “Em đúng, Em thân yêu!” là một trân trọng như thế!
Có trân trọng mới có lắng nghe. Có lắng nghe mới có chia sẻ. Có chia sẻ mới có hạnh phúc. Chúng ta đều biết như thế mà, phải không?
5 từ kỳ diệu khiến mọi cuộc hôn nhân đều trở nên tốt đẹp gồm: Em. Đúng. Em. Thân. Yêu. Không thừa chữ nào, không được thiếu chữ nào.
Và nó càng đúng với hôm nay, 20/10 ngày để chúng ta - những người đàn ông, nên thừa nhận điều đó!
“Vậy anh khuyên chúng tôi phải “đội phụ nữ lên đầu” à?” Tôi nghĩ nếu như có người đàn ông nào chưa từng thò đầu ra khỏi khoảng giữa đôi chân phụ nữ thì ắt hẳn chỉ có thể là một… con khỉ tên gọi Tôn Ngộ Không.
Chúng ta đều như vậy nên việc “đội phụ nữ lên đầu” vốn chẳng có gì là ghê gớm cả.
“Thế những người phụ nữ xấu xa thì sao? Anh cũng cho rằng họ xứng đáng để chúng ta trân trọng à?” Tôi nghĩ những người xấu xa thì chẳng ai có thể trân trọng được không nhất thiết họ là phụ nữ hay đàn ông.
Thế nên, hãy nhìn nhận những người xấu xa là bởi họ xấu xa chứ không phải bởi họ là phụ nữ. Như những nhà báo xấu là bởi họ xấu chứ không phải họ là nhà báo xấu, những bác sỹ xấu là bởi họ xấu chứ không phải họ là bác sỹ xấu.
Nghề nghiệp và Giới Tính không quyết định việc họ xấu hay như thế sẽ xấu hơn.
Hôm nay, 20/10, chúng ta sẽ lại thấy khắp nơi tưng bừng những lời ca tụng phụ nữ nhưng cũng hôm nay, nếu bạn nhìn lại những gì chúng ta đã làm hẳn bạn sẽ thấy chúng ta thật bất công với phụ nữ.
Và vì thế, thay vì ca tụng hay nói những lời có cánh dành cho phụ nữ, tôi nghĩ, mỗi chúng ta nên tự bớt đi một hay vài điều mà chúng ta cảm thấy điều đó, những điều đó là chưa công bằng với phụ nữ.
Tôi nghĩ, điều đó giá trị hơn nhiều những lời chúc tụng…
* Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả