Vượt qua niềm đau

havan |

Chị không thể quên ánh mắt của chồng chị, một gã đàn ông đang say sưa thỏa mãn cơn dục vọng với người đàn bà khác và đớn hèn khi bị bắt gặp.

Mỉm cười như trong cơn mơ ngọt ngào, chị nhìn anh âu yếm, người đàn ông của cuộc đời chị, anh đang nằm đây, dịu dàng nắm lấy tay chị ngay cả trong giấc ngủ. Thật tự nhiên, chị giữ thật chặt bàn tay ấy, cứ ngỡ như chị đang sợ vuột mất điều gì đó thật quan trọng, thiêng liêng đối với mình.

Đã có lúc chị thấy mệt mỏi và muốn buông xuôi tất cả. Đã có lúc chị cho phép trái tim mình nghỉ ngơi, không được thổn thức, không được rung động nữa. Nhưng trái tim và lí trí, nó đâu cùng chung một con đường. Phải làm sao khi gặp anh, nhịp đập con tim cứ rung lên từng hồi? Phải làm sao khi đôi mắt chị cứ mãi dõi theo bóng ai dù trong đầu luôn vang lên lời nhắc nhủ phải quên? Và cứ thế, như trò đùa số phận, sự gắn kết giữa hai tâm hồn, sự đồng điệu đã kéo chị lại gần anh, chị đã cố trốn tránh nhưng vẫn không thể chiến thắng được con tim mình và cả tình yêu của anh.

Sống những tháng ngày buồn đau, uất ức, vết thương của người đàn bà có chồng ngoại tình đã in hằn trong tâm trí chị. Chị hận đàn ông, chị hận những kẻ làm cho những người phụ nữ nư chị không còn tin vào cuộc sống như bây giờ, chán chường và mất hết niềm tin. Bắt đầu từ khi nào chị không dám nhìn thẳng vào mắt ai đó. Chị sợ sẽ lại nhớ, cái ngày ám ảnh quá khứ chị bằng những giọt nước mắt.

Chị đâu thể quên ánh mắt anh ta, kẻ chị từng âu yếm gọi là chồng. Cái ánh mắt của một con thú đang say mồi, đang thỏa mãn cơ dục vọng đớn hèn và bị bắt gặp. Nhìn cô gái nấp sau tấm lưng của chồng mình, chị thấy xót xa, có thật cô ta nhỏ bé đến vậy, có thật ánh mắt thách thức, mỉa mái cô ta dành cho chị lúc ấy chỉ đơn thuần là sự sợ hãi…? Từ hôm đó, chị không còn muốn đối diện với bất cứ đôi mắt nào nữa, chị mệt mỏi phải giải nghĩa nó, chị mệt mỏi vì phải nhớ đến quá nhiều thứ, những thứ làm chị đau.

Hạnh phúc với chị xa vời quá, cái khái niệm ấy chị nghĩ mình đã chôn vùi cùng quá khứ, cùng cái ngày chị đóng chặt trái tim mình bởi sự tuyệt vọng. Nhưng sự xuất hiện của anh đã làm tan chảy khối băng trong lòng chị. Anh không vồ vập mà thật nhẹ nhàng, anh không đến với chị bằng những hứa hẹn hoa mĩ hay lời thề sáo rỗng. Anh cho chị sự chân thành, bình yên. Chị cần cái đó hơn bất cứ điều gì, chị cần người cho chị biết ngoài sự dối trá, còn có thứ đáng để tin và hy vọng.

Quen anh, chị bắt đầu đứng thẳng. Quen anh, chị biết vẫn còn những ánh mắt giản đơn đến thế. Anh luôn nhìn chị, không thương hại, không toan tính. Mà đơn giản, nồng ấm và đợi chờ. Chị đã từng lẩn tránh, đã từng dứt bỏ những cảm xúc trỗi dậy trong lòng dù biết nó vẫn tồn tại. Chị biết nhưng ai hiểu cho chị, ai hiểu cho vết thương người đàn bà vẫn dày vò chị trong những cơn ác mộng. Nói chị cố gắng tin thêm lần nữa, nói chị chấp nhận lần nữa, chị không đủ can đảm để thử.

Anh vẫn chăm sóc mà không quan tâm đến lời nói lạnh lùng của chị. Những dòng tin nhắn không bao giờ được hồi âm, anh vẫn nhẹ nhàng nhắc nhủ:“Trời lạnh em nhớ mặc áo ấm, nhớ đừng thức khuya nhé…”. Không mĩ miều, cũng không bao giờ anh nói nhớ chị, nhưng chừng ấy cũng đủ sưởi ấm một con tim luôn khát khao sự quan tâm chân thành. Đã lâu chị không cười như thế, cũng đã lâu rồi chị không nhớ đến ai nhiều như thế. Mà nếu nhớ, chỉ toàn là kí ức đau buồn mà thôi. Có lẽ anh là điểm sáng duy nhất trong những cơn mơ của chị.

Nhìn anh ngủ ngon lành bên cạnh mình, chị thấy ấm lòng đến lạ. Chị yêu sự giản đơn của anh. Chị không có một đám cưới tưng bừng, cũng không nhiều bạn bè đến chúc tụng, nhưng chị có anh, với chị thế là đủ. Chị ngập ngừng bước lên tấm thảm đỏ, chút do dự khiến chị hồi tưởng về quá khứ. Nhưng khi anh bước đến và nắm tay chị, rất tự nhiên chị thấy chân mình bước...

Chống tay xuống cằm chị ngắm anh thật lâu. Gối đầu lên tay anh, chị nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ… bình yên.

Theo Afamily.vn

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Tags
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại