Mẹ chồng tôi vốn không phải là một người phụ nữ khắt khe, bắt ne, bắt nẹt với con dâu như nhiều bà mẹ chồng ở quê khác. Thế nhưng bà lại có một cách đối xử phân biệt mà ngay từ ngày đầu bước chân về nhà chồng, tôi đã không thấy thoải mái.
Nhà chồng tôi chỉ có 2 anh em. Sau chồng tôi là cô em gái đã lập gia đình nhưng ở ngay cùng làng nên hầu như ngày nào cô ấy cũng tạt qua nhà tôi ít nhất là 1 lần. Em chồng tôi chỉ học hết lớp 12 rồi lấy chồng. Chồng làm công nhân, vợ làm ruộng, không như vợ chồng tôi đều là công chức Nhà nước, tuy lương không nhiều nhặn gì nhưng cũng đủ sống một cách kha khá ở quê. Cứ lúc nào cô em chồng mang con đến là mẹ tôi lại gọi vào trong phòng lấy đồ ăn, thức uống ra mời, mấy mẹ con bà cháu ăn uống, nói chuyện rất rôm rả nhưng hễ cứ thấy bóng tôi là lại giấu giấu, diếm diếm khiến tôi hết sức khó chịu. Mà nào tôi có phải hẹp hòi gì, hoa quả bánh kẹo đấy bà ăn thì ăn mà cho cháu thì cho nhưng cái cách hành động ấy của mẹ chồng làm như tôi là một kẻ keo kiệt, bủn xỉn nên bà cứ phải thậm thụt cho giấu.
Khi mẹ chồng ốm, tôi mua sữa, bánh bồi dưỡng cho bà nhưng bà chỉ ăn lấy lệ rồi cất đi để chờ cháu ngoại tới chơi thì đem ra cho. Đến cả thức ăn cũng thế, tôi làm thịt con gà, mời mẹ ăn thì bà nói răng yếu chẳng ăn được mấy nhưng thể nào cũng lấy bát cất đi mấy miếng chờ em chồng tôi đến để cho. Cứ tôi đi vắng là bà lại gói ghém khi thì khúc cá, miếng thịt hay chỉ là ít lạc rang mang đến hoặc chờ nhà con gái tới ăn.
Tôi đoán số tiền mà thỉnh thoảng vợ tôi biếu bà ăn quà và người ta mừng tuổi mẹ chồng tôi cũng đem cho con gái hết. Tôi bực lắm, nói với chồng thì anh lại bảo: “Nhà cô ấy cũng vất vả nên mẹ thương”. Nhưng thương thì cho cái gì cho đáng, với lại tôi mới là người ở cùng, chăm lo cho bà cơ mà…
Tôi đem chuyện ấm ức này kể cho mấy chị em cùng phòng, ai cũng xui tôi từ giờ đừng mua gì biếu bà nữa, hãy thể hiện thái độ cho cô em chồng biết điều mà tránh ra. Duy chỉ có cô Hương là người thấu đáo nhất phòng, rỉ tai tôi một cách mà tôi thấy hiệu quả tuyệt vời. Tôi thay đổi chiến thuật, không bực tức với mẹ chồng và em chồng nữa mà tỏ ra rất hòa nhã, vui vẻ. Cứ hễ mua gì về nhà, bao giờ tôi cũng gói riêng ra một gói bảo để phần chờ lát nữa mẹ con cô Lan đến thì ăn (Lan là tên em chồng tôi). Thịt gà hay có món gì ngon tôi lại gọi điện hoặc nhắn vợ chồng cô ấy tới ăn. Ngày nghỉ, cả nhà đông đủ, tôi hẹn gia đình em chồng tới làm bữa tươi, thỉnh thoảng tôi cũng mua mấy bộ quần áo cho các cháu.
Mới đầu thấy vậy, mẹ chồng tôi có vẻ ngạc nhiên và ngại ngại, tôi nói để phần thì bà bảo “thôi ăn đi, phần làm gì”. Nhưng dần dần, thấy thái độ của tôi thiện chí, bà vui lắm, có gì là bảo “Để mẹ đi gọi vợ chồng nó cho”. Chỉ sau độ 3 tháng, cách cư xử của mẹ chồng tôi thay đổi hẳn, có gì muốn cho con gái bà đều nói với tôi, có khi tôi bảo để phần cái này hay cái kia bà lại bảo “thôi không phải để phần đâu”.
Một hôm, mẹ chồng gọi tôi vào phòng nói: “Mẹ có mấy chỉ vàng và hơn chục triệu tiết kiệm, con giữ cho mẹ, chứ mẹ già rồi có khi để lẫn lộn lại mất”. Tôi bảo mẹ cứ cất đi hay nhờ cô Lan giữ hộ thì bà lại nhắc: “Tiền ấy con mua vàng hay gửi tiết kiệm cho mẹ, thấy việc nào lợi hơn thì làm, chứ cái Lan thì biết cái gì”. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình dễ chịu hẳn, giờ mẹ chồng rất tin tưởng tôi, có gì đều đem ra bàn bạc hoặc hỏi ý kiến, có khi bà còn bênh tôi trước mặt chồng tôi và cô Lan. Nếu tôi không thay đổi mà cứ giữ thái độ bực tức, hằn học với mẹ chồng và em chồng thì tôi đâu có ngày hạnh phúc như hôm nay. Mẹ chồng tôi còn khoe với hàng xóm: “Nó thương và quý tôi còn hơn con gái, tôi coi nó như con ruột của mình ấy”.
Theo Thế giới Phụ nữ