Tôi có một sai lầm, một sai lầm mà không bao giờ tôi có thể tha thứ cho mình, đó là tôi đã yêu một người đàn ông say đắm, tôi yêu anh hơn tất cả, yêu hơn chính bản thân mình, nhưng tôi lại chấp nhận cưới một người đàn ông khác.Người mà tôi chẳng hề yêu, sống bên anh tôi cũng chẳng có cảm xúc, vì thế, sống bên chồng với tôi như một cực hình, một điều sỉ nhục.
Năm tôi 22 tuổi, lúc đó tôi là sinh viên năm cuối một trường đại học, tôi đã gặp và yêu anh. Người đàn ông ấy hơn tôi 2 tuổi, và học trên tôi 2 khóa. Chúng tôi quen nhau khi anh bước vào năm thứ 4, còn tôi năm thứ 2 đại học. Ra trường, anh vẫn thường xuyên đến thăm tôi, và rồi chúng tôi yêu nhau.
Tôi vẫn nhớ đến người yêu cũ
Yêu anh, tôi cảm nhận thế nào là tình yêu, là hạnh phúc. Tôi biết thế nào là hạnh phúc khi có một người đàn ông luôn bên mình, sẻ chia mọi thứ. Tôi cảm nhận được thế nào là cuộc sống, là tình yêu đối với cuộc sống.
Thời gian với tôi khi ấy thật quý giá biết nhường nào, tôi trân trọng mỗi phút giây sống trên đời này, vì tôi biết, tôi có anh trong tim mình, và hình bóng của tôi có trong tim anh.
Tuy nhiên, tình yêu của tôi đã vấp phải sự ngăn cản của gia đình tôi. Lần đầu tiên đưa anh về ra mắt bố mẹ, chúng tôi đã gặp phải sự phản đối kịch liệt của gia đình. Tất cả, cũng chỉ vì anh nghèo, và tương lai của anh không có gì đảm bảo, điều đó đồng nghĩa với việc, cuộc sống của tôi sẽ khó khăn.
Trong khi đó, bố tôi lại làm cán bộ tỉnh, ra trường, tôi có thể có được một công việc ổn định tại quê hương mình mà không phải lo lắng. Tuy nhiên, để có được công việc ấy, và để “giữ ghế” của mình, bố tôi đã đồng ý gả tôi cho con trai sếp của ông.
Ngay cả khi ở bên chồng
Anh ta không phải là một người đàn ông giỏi giang, nhưng bố anh ta lại giỏi giang. Anh ta là niềm mơ ước của nhiều cô gái, nhưng lại không phải của tôi. Tôi đã tìm mọi cách để chống lại cuộc hôn nhân này, và thuyết phục người yêu cùng đứng về phía mình.
Ban đầu, người yêu tôi cũng đồng ý, nhưng rồi bố mẹ tôi đã tìm mọi cách ngăn cản, và đã xúc phạm đến danh dự của người yêu tôi bằng một câu nói “Đũa mốc lại đòi chòi mâm son”. Và cũng từ câu nói ấy, anh ấy đã quyết định ra đi, để đỡ phải mang tiếng “đũa mốc”.
Tôi ra sức khuyên can người yêu nhưng không được, anh bảo anh có lòng tự trọng của mình, và không ai được phép chà đạp lên nó, kể cả bố mẹ tôi.
Đồng nghĩa với đó, tức là bố mẹ tôi đã đạt được mục đích của mình. Và đám cưới giữa tôi và con trai sếp của bố tôi được diễn ra, không phải vì tình yêu, mà đơn giản vì tôi nghĩ rằng, không phải chú rể là người yêu tôi thì là ai cũng đều như nhau.
Tôi cứ nghĩ rằng, rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả, rồi tôi sẽ quên đi người con trai đã tự ái bỏ tôi đi chỉ vì câu nói của bố mẹ. Tôi nghĩ rằng, phụ nữ dễ yêu, sống lâu với chồng mình thì tôi sẽ yêu anh,… nhưng tôi đã lầm.
2 năm qua sau khi cưới, tôi không thể nào quên được hình bóng người yêu cũ, và tôi vẫn nhớ về anh quay quắt. Nhiều lần, ân ái với chồng mà tôi vẫn muốn gọi tên người yêu. Và rồi, đêm đến, nằm bên chồng mà tôi chỉ muốn khóc, khóc cho mình, khóc số phận trái ngang, và khóc vì cảm thấy ân hận và có lỗi với chồng mình.
Cứ thế, tôi thấy mình day dứt và không đêm nào ngon giấc. Nhiều khi tôi muốn từ bỏ tất cả, đi đâu đó thật xa nơi này, ở đó không ai biết tôi, và tôi cũng chẳng biết ai.
Theo Trang
Phunutoday