Oái oăm khi ly hôn vẫn chung nhà

lananh |

Tôi và anh dù cãi chửi nhau rất lớn, nhưng hễ cứ đến gần nhau là lại thấy bừng bừng lên ham muốn làm... “chuyện ấy”?!

Chúng tôi nhận được thư tâm sự của một người phụ nữ nói về câu chuyện thật như đùa mà chị đã trải qua. Nó minh chứng cho một điều rằng, trong hôn nhân và tình yêu, luôn có những điều nằm ngoài mọi hình dung, dự đoán...

Cho phép tôi được giấu tên thật của mình. Cứ tạm gọi tôi là Phúc - Nguyễn Thị Hạnh Phúc. Đây cũng là cái tên mà thủa bé tôi mơ ước được mang và thường trách cứ cha mẹ sao không đặt cho mình. Nhưng bây giờ thế lại hóa may, bởi nếu mang cái tên “Hạnh Phúc” để rồi có cuộc đời như tôi bây giờ thì thật oái ăm...

Tôi lấy chồng, cũng đơn giản như mọi người phụ nữ khác mà thôi. Chỉ có điều, thời gian tìm hiểu của chúng tôi không được dài lâu giống thiên hạ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp nhau ở một đám tiệc, cả anh và tôi đều cảm thấy... khao khát nhau. Vì thế, chỉ sau dăm ba lần hò hẹn, đón đưa, tôi và anh đã “xơi” trọn trái cấm và nhà nghỉ thường là điểm đến của chúng tôi trong suốt giai đoạn ấy. Quá hợp nhau trong chuyện gối chăn, nên cả hai đều không mấy quan tâm đến tính cách của “đối phương” - vấn đề người đời thường làm khi quyết định đi tới hôn nhân. Để rồi cưới nhau sau nửa năm quen, cộng thêm 2 năm sống chung nhà, chúng tôi cãi nhau như cơm bữa vì không thể... chịu nổi tính cách của nhau.

Tôi - tính nóng như lửa, không vừa ý điều gì là phải nói ra bằng được, bằng hết, dù ở cơ quan với đồng nghiệp hay ở nhà với chồng. Và trong lúc nóng giận, thì chuyện có những lời nói khó nghe cũng là lẽ thường tình. Biết vậy, nhưng tôi không sao sửa được, phần vì quen tính, phần vì nghĩ mình đường đường là một phụ nữ thành đạt (tôi là trưởng phòng kinh doanh của một ngân hàng lớn) lại xinh đẹp, thôi thì điểm xấu là tính nóng cũng có thể bỏ qua được.

Chồng tôi - anh không đẹp trai, nhưng kiếm tiền cực giỏi. Tiền lương của tôi ở ngân hàng cũng khá cao, nhưng từ ngày lấy anh, chưa lần nào tôi phải dùng đến lương của mình để lo chuyện gia đình. Anh lo tất, từ tiền xây nhà cho đến sắm sanh, chợ búa, đối đãi nội ngoại. Nhưng phải cái, anh có tính hay để ý. Mà để ý từ cái lặt vặt trở đi như ngủ dậy phải xếp chăn màn gọn ghẽ, tuýp thuốc đánh răng phải nặn từ dưới lên, giầy dép phải để đúng nơi quy định... Tính để ý của anh nhiều khi khiến tôi phát khùng như sống với một bà mẹ chồng khó tính. Và cơn nóng tính của tôi lại nổi lên, ngôn từ vung vãi búa xua...

Cứ thế, rồi điều gì đến cũng đã đến. Tôi và anh cùng... có bồ và quyết định chia tay nhau! Nói là vậy nhưng lần khân mãi chúng tôi mới nộp được đơn ra Tòa bởi quá... nghiện nhau trong chuyện gối chăn! Kể ra ở đây xin mọi người đừng cười. Tôi và anh dù cãi chửi nhau rất lớn, nhưng hễ cứ đến gần nhau là lại thấy bừng bừng lên ham muốn làm... “chuyện ấy”?! Và “chuyện ấy” của chúng tôi quả là rất hợp nhau từ chân tơ kẽ tóc, khác hẳn cuộc sống đấu khẩu đời thường.

Có những lúc ngồi nghĩ lại, tôi tự hỏi hay là mình sai? Vì lẽ thường trong hôn nhân, người ta hay bỏ nhau vì nghèo kinh tế hay không hòa hợp tình dục. Nhưng hai điều này chúng tôi đều viên mãn cả, vậy mà lại không sống được với nhau. Nghĩ vậy thôi, nhưng khi cơn giận bốc lên, tôi lại quên hết. Còn anh, tôi biết anh đã từng tâm sự với bạn bè rằng, anh cũng nghĩ nhiều rồi, sống với nhau trên giường chỉ là chốc lát, còn cư xử với nhau là cảm giác đằng đẵng cả ngày... Nặng nề, anh không chịu được...

Vậy là chúng tôi ly hôn!

Nhưng chuyện đời mấy khi suôn sẻ ngay. Vì một vài lý do, sau khi nhận quyết định ly hôn của Tòa án, tôi và anh vẫn ở chung nhà. Anh tầng dưới, tôi tầng trên. Dù không muốn, vẫn đụng mặt nhau ở khu bếp. Trong thời gian đầu, tôi và anh dường như vẫn chưa quen với việc giờ đã thành hai người xa lạ nên hễ cứ nhìn thấy nhau là cảm giác ham muốn lại trỗi dậy. Có lúc kìm nén được, nhưng có lúc thì không. Để rồi sau những lần như thế, tôi lại tự xỉ vả mình là thứ đàn bà cư xử không ra gì, chiều theo ham muốn nhục dục rồi để đàn ông nó khinh. Sau vài lần tự mắng bản thân như thế, “lửa lòng” trong tôi nguội dần. Giờ mỗi khi chạm mặt anh ở bếp, tôi thản nhiên như đi qua một người ông xa lạ, không ham muốn.

Thế nhưng, anh lại không thế. Ánh mắt anh nhìn cơ thể tôi mỗi sáng gặp tôi đi làm vẫn đầy khao khát. Có nhiều đêm anh sặc hơi men tìm lên phòng tôi đòi hỏi, bắt tôi “đáp ứng”. Nhìn cách hành xử của anh, tôi biết anh cũng chẳng còn yêu tôi mà chỉ dùng tôi để giải quyết nhu cầu đàn ông của mình. Bực lắm, nhưng tôi đành cắn răng vì đêm hôm mà sức đàn bà yếu đuối, vả lại làm to chuyện lên chỉ tổ xấu mặt mình. Vả lại lúc này, tôi cũng chưa thể chuyển ra riêng... Tôi phải làm sao bây giờ?

Theo Pháp Luật Việt Nam

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Tags
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại