22 tuổi, làm công nhân ở một xí nghiệp may. 25 rồi 27 tuổi. Đến lúc đó thì bố mẹ tôi gần như sôi lên vì làng xóm bắt đầu xì xèo điều tiếng rằng tôi là bà cô không chồng, rồi chắc đã từng thế nọ từng thế kia. Tôi im lặng và kiên nhẫn đi làm, bỏ qua những lời xì xầm và trấn an bố mẹ nhưng tôi cũng rối trí vì không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa…
Đúng lúc đó thì có một người họ hàng xa đến nhà tôi chơi và giới thiệu tôi cho một người cùng làng với bác ấy. Anh năm nay 37 tuổi, vẫn chưa lập gia đình, mặc dù mọi người cũng làm mối này nọ. Anh đến nhà tôi, nhìn tôi thờ ơ như một người xa lạ, đầu tiên tôi cảm thấy vô cùng tự ái, nhưng nhìn vào ánh mắt buồn bã của anh, có cảm giác anh đang có chuyện gì khó nói và nỗi khổ tâm không thổ lộ ra được.
Tự dưng lòng tôi trào lên cảm giác xót xa cho anh và cho mình. Tôi đã chủ động gặp và nói chuyện với anh. Anh nói thẳng luôn với tôi rằng nếu lấy anh, đời tôi sẽ khổ, anh chẳng nghiện ngập cờ bạc gì, cũng chẳng phải dân ăn chơi, nhưng anh không mang lại hạnh phúc cho tôi được nên hãy cân nhắc cho thật kỹ lưỡng.
Càng nghe thấy anh nói, tôi càng yêu và thương anh nhiều hơn. Tôi gật đầu đồng ý về làm vợ anh và chấp nhận cả những mất mát như anh đã cảnh báo để bắt đầu cuộc sống của một người vợ và để trốn tránh những thị phi tai tiếng về một đứa con gái chưa chồng…
Rồi đám cưới cũng diễn ra, thật tưng bừng và vui vẻ, bố mẹ tôi hỉ hả vì đã “thoát nợ”, tôi cũng vui vì tìm được một người chín chắn và đứng đắn.
Đêm tân hôn, anh uống rượu nhiều và lấy cớ say rồi ra ngoài phòng khách nằm. Tôi đến chăm sóc anh thì anh gạt tay tôi ra và giục tôi đi ngủ. Dù hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ anh đang khó chịu nên tôi lặng lẽ vào phòng nằm một mình..
Sáng hôm sau bố mẹ chồng cứ tủm tỉm cười hỏi tôi là đêm qua hai đứa có vui không, tôi chỉ cười và nói là: cũng tạm ổn ạ, rồi đi lên phòng. Vừa vắng bước chân tôi, tôi đã nghe thấy bố chồng thì thầm với mẹ: “Đấy! tôi đã nói với bà rồi mà, cứ bảo nó là pê đê, hóa ra đâu có phải như thế”. Hơi ngạc nhiên, nhưng câu nói đó cứ ám ảnh tôi mãi…Nhưng đúng là anh không hề chạm vào tôi thật. Tôi cứ chờ, chờ một tuần, rồi hai tuần… anh cứ viện cớ là đang uống thuốc Tây nên phải kiêng.
Tôi không chịu nổi được nữa, nên một hôm thấy anh uống rượu về, tôi đã gọi anh vào để nói chuyện thẳng thắn. Anh ôm mặt khóc nức nở và quỳ xuống xin lỗi tôi vì áp lực quá nặng nề của bố mẹ mà anh phải lấy tôi, chứ thực lòng anh không có cảm giác với phụ nữ.
Tôi cảm thấy đất trời như nghiêng ngả, nhưng tôi bình tĩnh lại được ngay. Rồi tôi nói với anh rằng tôi thực sự thương anh, và cũng thương phận mình hẩm hiu, nên tôi chấp nhận là một người vợ hờ và là một người bạn đúng nghĩa- hoàn toàn không chung chạ chuyện chăn gối.
5 năm trôi qua, chúng tôi vẫn sống bên nhau như hai cái bóng, hai đường thẳng song song không bao giờ gặp được. Anh vẫn mải mê đi tìm những người đàn ông khác, còn tôi thì giữ danh dự cho anh và gia đình tôi nên cố gắng sống. Tôi thấy trên báo có những trường hợp như tôi nên tôi thực sự muốn chia sẻ, vì giờ tôi không biết mình cần phải làm gì nữa…
Ng. Quỳnh- Hưng Yên
Trả lời của Trung tâm tư vấn Linh Tâm 1088:
Chào chị!
Có lẽ để sống được chừng ấy năm, hẳn chị phải là một người có khả năng chịu đựng mọi việc rất tốt. Và không chỉ áp lực về việc mình bị mất quyền chung chăn gối với chồng, thì có lẽ chị còn áp lực về việc có con cái mà chị chưa chia sẻ.
Ở bất cứ thế giới nào, và bất cứ ai cũng có những điều khó nói và khó chia sẻ, nhưng tuy nhiên xét một cách công bằng, chị đang chịu rất nhiều thiệt thòi do những áp lực vô hình quanh chị: từ bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng cho đến hàng xóm và tất nhiên, kể cả người chồng của chị nữa, anh ấy cũng không hề cảm thấy vui vẻ gì khi sống trong tình trạng như thế này.
Sự kỳ thị người đồng tính và những áp lực đó, anh ấy đã làm cho không chỉ mình chị khổ mà chính anh ấy cũng vậy, và càng tiếp tục cuộc sống thì những áp lực đặt lên vai chị và anh ấy càng trở nên nặng nề hơn. Chị cần phải đổi diện trực tiếp với nó.
5 năm trôi qua, và dù sống với chồng, chị vẫn vẹn nguyên như thời con gái, với chị hiện giờ là vì thương anh ấy, và thương bố mẹ, nhưng có khi nào chị cảm thấy vì những điều đó mà mình cũng bỏ qua mất hạnh phúc của bản thân không?
Những khát khao bản năng của người phụ nữ được làm vợ, làm mẹ và những áp lực từ nhiều phía, có lẽ chị cũng phải cố gắng để gồng mình lên. Nhưng liệu chị sẽ làm như thế này được bao lâu? Hơn nữa, anh ấy ngoài sự quý trọng chị thì không thể mang lại hạnh phúc cho chị, và một ngày nào đó, nếu anh ấy đủ can đảm để sống thật, chị sẽ còn gì bên mình?
Chị là một người phụ nữ có sự chịu đựng cao, nhưng không phải lúc nào đức tính đó cũng phát huy tác dụng. Thường người ta hi sinh một thứ để có hạnh phúc hay để có điều gì đó cho riêng mình, còn về phía bản thân chị, chị nhận nhiều thiệt thòi về bản thân mình nhiều hơn để cho người khác hạnh phúc, đó là một điều tốt nhưng không phải lúc nào cũng được khuyến khích.
Về vấn đề đồng tính, chị có thể tham khảo và tìm hiểu kỹ lưỡng, ngày nay, nhờ có thông tin đầy đủ hơn, xã hội đã bớt có sự kỳ thị về giới thứ 3 hơn nữa nếu bản thân anh ấy tìm được hạnh phúc, cũng đâu nhất thiết cần người khác phải có sự hi sinh như vậy. Chị sẽ cân nhắc kỹ về vấn đề của mình, anh ấy cũng không muốn chị phải khổ, mà chính bản thân chị đã tự làm cho mình khổ.
Chị hãy suy nghĩ và cân nhắc cho thật kỹ để tìm cho mình con đường đi đúng đắn nhất, chị nhé!
Chúc chị mạnh mẽ!
Theo Thanh Bình
VTC News