Chồng
tôi hơn tôi 5 tuổi, sau ngày cưới tôi vẫn nghĩ mình sẽ che chở trong
vòng tay anh, anh sẽ nâng niu, chiều chuộng tôi. Nhưng không, kể từ ngày
lấy nhau đến giờ chưa một ngày nào tôi được anh chăm sóc, mà ngược lại
tôi lại là người chăm lo cho anh từng li. Còn anh cứ vô tư đến mức vô
tâm, nhiều lúc tôi nghĩ như mình đang chăm sóc cho một người em chứ
không phải một người chồng hơn mình tới 5 tuổi.
Có gia đình nhưng anh
luôn sống như người còn độc thân, đi làm về là anh ngồi xem ti vi, lướt
web, dù tôi có đi làm về muộn đến mấy chăng nữa thì anh cũng không giúp
tôi chuyện gia đình, có mấy lần tôi bận họp không về nấu cơm được anh
còn tỏ thái độ với tôi, hay tôi có ốm thì anh bảo 2 vợ chồng ra ngoài ăn
cho tiện.Những
ngày cuối tuần anh cũng không dành thời gian cho gia đình, khi tôi nói
bố mẹ tôi chỉ có mình tôi ngày nghỉ về thăm cho ông bà đỡ buồn thì anh
nói anh bận công việc nhưng thực tế anh chẳng bận việc gì cả mà anh chỉ
đi nhậu với bạn bè hoặc chơi thể thao.
Ngày tôi mang bầu là những ngày ê chề nhất của cuộc đời mình, lúc đó tôi bị nghén không ăn được gì, cứ cố ăn vào là nôn hết... Vậy mà, anh không một lời động viên hay hỏi thăm vợ lấy một lời. Những lúc như thế này tôi đâu cần gì nhiều ở anh, chỉ cần một sự quan tâm dù là rất nhỏ cũng đủ để an ủi tôi, vậy mà tôi lại không nhận được những điều đó từ anh.
Cứ
nghĩ khi mình đang mang đứa con của anh thì anh sẽ biết quan tâm chăm
sóc cho gia đình hơn nhưng đó cũng chỉ là sự tưởng tượng của tôi. Vợ
mang bầu không chăm sóc được cho anh, anh càng có lý do để đi nhậu với
bạn bè, tôi đã mệt vì nghén vậy mà cũng không được nghỉ ngơi nhiều hôm
còn phải phục vụ anh khi anh say xỉn.
Rồi tôi bị ốm, hôm đó tôi sốt cao,
khi đến bệnh viện bác sĩ bảo không thể giữ được cái thai, tôi đau đớn
và rất tuyệt vọng khi mọi hi vọng của tôi là đứa con bé nhỏ ra đời sẽ là
sợ dây kết nối giữa hai đứa đã mất. Có lẽ cũng bởi sợi dây ràng buộc đó
không còn mà anh càng tỏ ra hờ hững với tôi ngay cả lúc tôi đau khổ
nhất.Khi
tôi ở viện, anh đến chăm tôi được một ngày thì mẹ đẻ thương con gái đã
lặn lội từ quê lên chăm con, có mẹ vợ ở lại nên anh đã bỏ mặc tôi. Tôi
khóc rất nhiều, tôi tự hỏi mình sao lại có một người chồng vô tâm đến
như vậy?!
Buồn vì mất con, thất vọng về người chồng quá vô tâm của mình
khiến tôi gầy đi đáng kể. Tôi nghỉ ốm 2 tháng rồi trở lại công việc của
mình, tôi làm việc mà quên cả giờ giấc để có thể quên những chuyện buồn
của mình. Nhiều hôm ngẩng mặt lên nhìn xung quanh mới biết ngoài trời đã
tối om, cả văn phòng chỉ còn một mình tôi.Thế
rồi có dự án mới, sếp giao cho tôi và một nam đồng nghiệp tên là H.
cùng đảm nhận dự án này. Vì là dự án mới lại thiếu người nên tôi và H.
thường xuyên phải làm thêm giờ. Làm thêm giờ vất vả mà tôi lại là phụ nữ
nên H. rất quan tâm tới tôi, giúp đỡ tôi trong công việc cũng như quan
tâm đến sức khỏe của tôi từng li từng tí.
Những lúc tôi căng thẳng vì áp
lực công việc, H.đẩy tôi ra ghế ngồi nghỉ ngơi còn mình thì lúi húi
làm những việc còn đang dang dở.Nhiều khi tôi thầm ước chồng mình được
một phần như H. thì tôi hạnh phúc biết nhường nào.Dự
án mới phát sinh nhiều vấn đề mới nên thời gian phải kéo dài hơn dự
tính, tôi và H. lại phải làm cùng nhau thêm một thời gian dài. Trong khi
tôi đang chán nản vì chồng mình không hề quan tâm tới vợ, anh luôn thờ ơ
và hờ hững thì bên cạnh lại có một nam đồng nghiệp luôn biết quan tâm
chăm sóc tới tôi, H. là người đàn ông ga lăng, hào hoa lại như thấu biết
mọi tâm lý phụ nữ.
Trong lúc cô đơn, trống vắng cùng với sự gần gũivà cảm tình của H. dành cho tôi,tôi đã không làm chủ được mình, tôi đã ngả vào vòng tay anh chàng đồng nghiệp đó. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian mặn nồng ái ân thật dễ chịu. H. luôn tạo cho tôi cảm giác mình được che chở và sự quan tâm của H. giúp tôi thấy được sự ấm áp, hạnh phúc mà tôi chưa từng thấy khi ở bên chồng. Sao H. không phải chồng tôi để tôi không phải đối mặt với tội lỗi này, sao tôi không gặp H. khi tôi chưa ràng buộc?! Không thể đổ lỗi cho việc ngoại tình của mình là do chồng nhưng giá như chồng tôi có quan tâm tới tôi một chút thì dù "cơn gió lạ" ấy có đi qua cuộc đời thì tôi vẫn cót hể kiên định,vững vàng...
Theo Afamily