Vài cái cười nham nhở, thương hại đằng sau khiến anh lạnh người. Anh, một gã trai ga lăng, đàng hoàng, từng được các nàng ngưỡng mộ về tài chơi ghita. Vậy mà vào tay vợ thì anh trở nên “mất giá” trầm trọng.
Ban đầu là cái mã đẹp trai của anh cũng chẳng còn được vợ tán dương, ngợi khen như trước. Tài chơi đàn cũng không được trọng dụng. Đổi lại, anh lầm lũi trong những công việc “rất đàn bà” như đi chợ, nấu cơm, lau nhà giúp vợ. Không phải anh than thở gì đâu, chỉ là vợ ép anh sống mẫu mực quá khiến anh thấy bất mãn chút thôi. Đôi lúc anh tự hỏi:“Đàn ông mà làm những việc này ư?”.
Nhiều bữa nhớ cái sở trường “chết người” của mình, anh lại lôi đàn ra gảy, mới được vài đường đã bị vợ túm ngay:“Không có đàn hát gì hết, kiếm tiền, miễn ý kiến”.
Cuộc hôn nhân của mình đã được hơn 3 năm rồi đấy vợ nhỉ? Anh không còn nhận được những lời xuýt xoa, đôi mắt lim dim của vợ khi nghe anh đàn ghi ta nữa. Thay vào đó, vợ cứ rít lên:"Lương anh tháng này có tăng không vậy? Hay anh thử nhận thêm việc về làm thêm đi. Ngày còn sinh viên, anh năng nổ, hoạt bát là vậy cơ mà?”.
Từ một anh chàng ga lăng, được các nàng ngưỡng mộ, anh bỗng chốc "mất giá" trong tay vợ (ảnh minh họa)
Vợ cũng khá thành công trong việc biến anh từ một người chủ động, thích gì làm nấy thành người cứ phải thương lượng, khép nép. Cái bữa nhận được điện thoại của bạn, anh xin phép vợ:“Cho anh đi gặp bạn tí nhé, nay có cuộc gặp quan trọng”.
Vợ nói gọn lõn:“10 phút thôi, xong rồi về”.Nghe vợ nói mà anh lạc cả giọng, cố nài nỉ:“10 phút thì gặp gỡ nỗi gì? 1 tiếng đi, chẳng nhẽ để chúng nó bảo anh bị vợ xích chân lại à?”.Mắt vợ bỗng nhiên long lanh lạ thường:“Vợ chứ có phải vợ hàng xóm xích chân lại đâu mà anh phải lo? Thôi, cho nửa tiếng, duyệt”.
Trước khi đi, vợ lại còn gọi giật lại: “Ví anh đâu rồi?”. Thế rồi, miệng nói, tay vợ giật lấy ví để xem có còn đồng xanh, đồng đỏ nào nữa không? Anh nặng mặt đến gặp mấy đứa bạn, cả buổi chẳng dám ho he vì ví rỗng. Chao ôi! Những khi ấy thấy nhớ, thấy thương cái thằng ga lăng nhất lớp, xài tiền thoáng nhất lớp và từng được cánh đàn bà con gái ngưỡng mộ nhất lớp luôn. Nghe mấy thằng khoe vợ, anh cứ giật mình, thảng thốt.
Cũng bữa ấy, anh về muộn 20 phút, vợ đứng ngay ở cửa, mắt chớp chớp:“Hình như chậu quần áo từ sáng đến giờ chưa có ai giặt?”.Anh hiểu ý vợ nên ngoan ngoãn đi “nhận nhiệm vụ”.
Trong mỗi bữa cơm, nếu anh góp ý canh hơi mặn, cơm hơi cứng, vợ sẽ làm mình làm mẩy:“Lương em và anh, ai cao hơn ai?”.Chưa kịp trả lời, vợ đã nhấn nhá:“Nhà này ai hầu hạ cơm nước anh? Nếu chê thì từ nay mời anh vào bếp”.
Chồng bỗng co rúm như con mèo hen, xin lỗi vợ vì trót nhỡ lời. Vợ vẫn nói giọng chắc nịch:“Ngon cùng ăn, không ngon cùng hưởng, cứ vậy đi nha”.
Vợ ơi! anh thấy nhớ, thấy thương cái thời trai trẻ quá (ảnh minh họa)
Anh lại ngoan thêm một chút nữa, nghe lời thêm chút nữa để vợ khỏi cằn nhằn.
Kể ra thì vợ cũng tài thật. Anh khâm phục cái khả năng bóp méo hình ảnh anh chỉ trong có mấy năm của vợ. Tan sở, anh lại lao vội về nhà cứ như có “con mọn” đang chờ bố cho bú ở nhà. Mấy anh đồng nghiệp cười hỉ hả, thương hại anh:“Mất giá quá trời ui, thế là tụi mình mất đứt thằng uống rượu như nước lã vào tay vợ nó rồi”.Anh lòng khòng hếch mặt lên:“Là em bận, để bữa khác em tiếp”.
Thời gian bù khú với đám bạn nhậu giảm dần, anh ngày càng gương mẫu, trở thành một anh chồng chỉn chu, mẫu mực, được mấy bà hàng xóm ca tụng nức nở. Để được như vậy, anh đã phải làm tròn bổn phận của ông chồng biết nghe lời, chẳng được đi làm về muộn, chẳng tiêu tiền thả cửa… Biết là cũng “mất giá” nặng từ khi làm chồng em, nhưng mà anh vẫn chẳng ân hận vì sắp sửa được chào đón “cậu ấm con” đang nằm trong bụng vợ.
Theo Eva,vn