Chúng tôi yêu nhau hơn ba năm nhưng trong đó có 2/3 thời gian, tôi phải chờ đợi anh ấy hoàn thành nghĩa vụ của một người lính. Ngày anh trở về, tôi rất vui mừng, những tưởng mình sẽ được hạnh phúc nhiều hơn khi có anh bên cạnh. Nhưng cuộc đời không như là mơ...
Anh vẫn yêu tôi, vẫn dành cho tôi sự quan tâm, thấu hiểu mặc dù những điều đó hoàn toàn chưa giống với những gì tôi tưởng tượng. Nhưng tôi yêu anh, tôi cảm thấy bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc. Đã không ít lần anh gây ra lỗi lầm với tôi nhưng tôi cũng bỏ qua tất cả. Từ việc nhỏ nhặt nhất đến chuyện tồi tệ nhất là anh đã ngủ với người khác dù đó chỉ là "ăn bánh trả tiền" nhưng anh đã không sử dụng một biện pháp bảo vệ nào.
Anh thú tội với tôi trước nỗi lo mắc phải căn bệnh thế kỷ, cùng sự ăn năn hối hận vì sợ liên lụy đến tôi. Tôi vẫn còn bàng hoàng về việc đó thì lại nghe thêm tin: gia đình muốn anh đi nước ngoài lập nghiệp. Anh và cả gia đình anh muốn tôi tiếp tục chờ đợi anh. Anh nói không muốn mất tôi, anh đề nghị cưới nhau xong rồi anh sẽ đi. Như vậy, tôi vẫn phải chờ đợi. Chờ đợi với nỗi lo không biết tôi và anh có nhiễm phải căn bệnh quái ác đó và anh có lại phản bội tôi hay không? Tôi thực sự thấy rất mệt mỏi.
Theo Ngoisao.net.vn