Ra trường, trải qua một mối tình sâu đậm rồi chia ly. Hoa tự nhủ rằng, đàn ông trên đời này không còn ai đáng tin cậy nữa. Cứ thế, Hoa tự đóng băng trái tim mình, mặc cho các vệ tinh xung quanh liên tục buông lời tán tỉnh.
Thấy sự lạnh lùng từ Hoa, các chàng cũng chỉ “rủ nhau” chinh phục nàng trong thời gian ngắn nhất có thể.
Thay vì những lời tán tỉnh đường mật là sự trách móc Hoa kiêu ngạo, kén cá chọn canh. Nhưng bỏ mặc tất cả, Hoa vẫn chỉ sống với mục đích duy nhất: làm việc và làm việc.
Cho đến một ngày, Hoa gặp lại anh bạn cũ tên Khoa thời còn sinh viên. Anh hơn Hoa 4 tuổi, chững chạc và trưởng thành. Vốn là người cởi mở, cô cũng tự cho phép mình đi uống nước cùng anh, nhưng mọi thứ đã vượt quá tình cảm bạn bè khi anh chính thức nói lời yêu cô. Anh thổ lộ chân thành rằng anh đã yêu cô từ 4 năm về trước.
Cô vội cười thầm trong lòng bởi sự từng trải trong tình yêu và niềm tin đàn ông bị đánh mất đã khiến cô cảnh giác. Rồi anh cũng như những người đàn ông khác, đưa ra những lời đường mật, rồi nhanh chóng thoái lui trước thái độ dửng dưng Hoa dành cho anh. Cô tin là như thế!
Nhưng mọi sự không theo đúng quy luật vốn có của cuộc sống. Khoa không giống những người đàn ông khác, anh không vội vàng nhưng cũng không kém si tình, lãng mạn. Biết cô thích hoa hồng, anh không ồn ào tặng cô mà chỉ lẳng lặng đặt lên bàn cô một lọ hoa khi cô vắng nhà. Anh tạo sự ngạc nhiên cho cô bằng những cuối tuần xem phim hay lang thang quán xá…
Sẽ không có chuyện gì đáng nói cho đến một ngày cô gặp lại mối tình đầu tiên – khắc cốt ghi tâm.
Anh cuống cuồng tìm cách để sở hữu cô
… lại gặp kẻ si tình
Nỗi đau trong tình yêu vẫn còn âm ỉ, sự oán hận người yêu vẫn chưa quên. Nhưng càng hận cô lại càng yêu, yêu trong tuyệt vọng và đau khổ. Cô nhận được tin nhắn: “Anh vẫn còn rất yêu em”, số lạ, nhưng cô biết đó là ai. Đã 2 năm trôi qua, cô vẫn nhận ra giọng anh, mới biết rằng tình yêu này chưa bao giờ nguội lạnh.
Nhưng cô hiểu, tình yêu đã tan vỡ có nối lại cũng chỉ khiến nỗi đau khó xóa nhòa và thêm dằn vặt suốt đời mà thôi. Biết tin Hoa vẫn liên lạc với người cũ và tình cảm vẫn mặn nồng, Khoa như con thú hoang bị tổn thương. Thay vì sự lãng mạn, sự nhẹ nhàng trước đó, anh công khai tình cảm dành cho cô trước tất cả mọi người, anh cuống cuồng lo sợ sẽ mất cô.
Khoa biết, Hoa chưa hoàn toàn thuộc về anh nên sự ghen tuông chỉ nằm trong trái tim anh. Anh làm tất cả mọi thứ để cô hiểu anh cần cô, cô là cuộc sống của anh, thiếu Hoa anh sẽ không biết sống ra sao. Anh cầu hôn Hoa trước sự ngạc nhiên và ngoài ý muốn của cô.
Sự từ chối không đủ mạnh để làm anh nản chí, anh vẫn theo đuổi Hoa dù đã một năm trôi qua. Anh còn lên tiếng nếu không được sống cùng Hoa, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời này.
Hoa hiểu Khoa thật lòng đến với cô. Nhưng những lời yêu thương Khoa dành cho cô sao mà áp lực đến thế. Cô như ngộp thở trong tình yêu của anh. Có thực sự thiếu cô anh sẽ “biến mất” khỏi cuộc đời này như anh nói? Nếu anh “biến mất” thì cả đời này Hoa sẽ sống trong day dứt vì đã gây ra những tổn thương cho anh, nhưng đến với anh thì liệu cô có thể yêu anh và sống trọn đời bên anh?
Trong tình yêu, đối với con gái, niềm tự hào lớn nhất là tìm được một người chung thủy, yêu mình chân thật, sẵn sàng từ bỏ những người con gái khác đến với mình. Nhưng với Hoa thì sự si tình của Khoa lại khiến cô không khỏi lo lắng và sợ hãi. Lòng cô giờ đây cũng rối như tơ vò “bỏ thì thương mà vấn vương thì tội”.