Chưa khi nào tôi thấy mình có lỗi với chồng đến như vậy... (Ảnh minh họa)
Lấy chồng được 3 năm nhưng thời gian chúng tôi ở bên nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau tuần trăng mật ngọt ngào ở Đà Lạt là những chuỗi ngày đằng đẵng tôi phải thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn để chờ chồng. Chồng tôi làm nghề lái xe đường dài, cái nghề mà phải bôn ba trên khắp nẻo đường của tổ quốc. Ai cũng nói lái xe là nghề nay đây mai đó và những người đàn ông làm nghề này thường là có tính trăng hoa, cũng bởi một phần lí do phải thường xuyên phải xa gia đình, vợ con.
Nhưng tôi tin vào tình cảm mà anh dành cho mình nên luôn chung thuỷ với mối tình kéo dài 3 năm qua. Suốt quãng thời gian yêu nhau, anh đã thể hiện là người đàn ông bản lĩnh, có trách nhiệm và luôn thương yêu, chăm sóc tôi. Vì vậy tôi quyết định đời này kiếp này sẽ là vợ anh cho dù có phải chịu thiệt thòi. Ban đầu khi biết tôi yêu một người làm nghề lái xe, bố mẹ tôi đã phản đối nhưng khi thấy chúng tôi yêu thương và quyết ở bên nhau, thì bố mẹ cũng đã xuôi lòng.
Một đám cưới ấm áp được diễn ra vào một ngày cuối tháng 8. Chúng tôi đã hạnh phúc biết bao. Tôi rất vui sướng một phần vì lấy được người mình yêu và một phần do gia đình anh rất khá giả, công việc của anh cũng kiếm được nhiều tiền, lấy anh tôi không phải lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền như nhiều cặp vợ chồng tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp khác.
Tôi thực sự rất hoang mang và không biết nên làm thế nào… (Ảnh minh họa)
Nhưng chỉ sau tuần trăng mật tôi mới thấm thía nỗi cô đơn vò võ của người vợ có chồng mà cũng như không. Suốt tháng suốt năm anh biền biệt trên những cung đường trong Nam ngoài Bắc, chỉ thi thoảng mới tạt qua nhà một chốc rồi lại đi ngay. Để bù đắp cho sự thiếu hụt tình cảm, hàng tháng anh lại đưa cho tôi một khoản tiền lớn để tiêu xài. Anh nói tôi cố gắng chịu đựng chờ đợi anh, anh cố gắng một vài năm để có một số vốn lo cho tương lai hai đứa và con cái sau này rồi sẽ xin về làm ở gần nhà, để gần vợ gần con.
Nghe anh, tôi cũng cố gắng chịu đựng và chờ đợi. Có những đêm tôi nằm một mình ôm gối mà bật khóc. Tôi cũng mong sẽ sớm đậu thai để có thể dành thời gian chăm sóc con mà vơi đi nỗi nhớ chồng. Nhưng đã mấy năm qua, mong chờ mãi mà chúng tôi vẫn không có tin vui. Vì chán chường và cô đơn, lại sẵn tiền, tôi lao vào chơi bời, mua sắm và làm đẹp. Tôi hay ăn diện hơn, có nhiều mối bận tâm hơn, nỗi nhớ chồng dần dần cũng nguôi ngoai, thậm chí có lúc tôi cứ tưởng mình còn là con gái.
Rồi nỗi cô đơn của tôi được khỏa lấp bởi một người đàn ông khác không phải chồng mình. Tôi đã rất dằn vặt khi nghĩ đến chồng và cảm thấy khinh thường bản thân mình. Nhưng rồi tôi lại tặc lưỡi: Biết đâu anh cũng thế, nếu thương vợ thì anh đã không bỏ vợ vò võ ở nhà một mình. Thành phố này có biết bao nhiêu là việc, cớ gì phải ngược xuôi vào Nam ra Bắc?
Và rồi kết quả của những lần vụng trộm đó tôi đã mang thai. Tôi quyết định sẽ giữ đứa bé lại và báo cho chồng biết. Cứ ngỡ sau bao năm tháng chờ đợi, khi biết sắp có con anh sẽ vui mưng lắm. Nào ngờ sự thật lại quá trớ trêu. Trước mắt tôi như tối sầm lại khi anh về đưa ra tờ giấy của bệnh viện ghi rằng anh bị vô sinh, không thể chữa được.
“Đứa con trong bụng là của ai?… Câu hỏi của chồng xoáy vào tâm can khiến tôi không thể nào tin nổi, cứ ngỡ như đang ở trong cơn ác mộng.
Chưa khi nào tôi thấy mình có lỗi với chồng đến như vậy. Khi anh yêu thương, chiều chuộng, một lòng tin tưởng tôi thì tôi lại dối trá một cách trắng trợn. Và cay nghiệt chua xót làm sao khi sự dối trá đó đã bị anh phát giác ngay từ đầu. Tôi không biết làm gì, nên giữ hay bỏ đi đứa con này. Đó có phải nghiệp chướng mà tôi phải chịu vì những tội lỗi mình đã gây ra? Trong tôi luôn khao khát có một đứa con như bao người đàn bà khác, nhưng đứa trẻ này lại không hoài thai với chồng mà là của một người đàn ông khác.
Theo Eva